[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 15: Vật thay thế
Phản ứng đầu tiên của cô là trốn tránh, không muốn để người khác nhìn thấy vết thương của mình.
Bùi Tân Di uống cạn ly rượu nhỏ bằng thủy tinh, tiện tay đặt nó lên một mặt bàn, nói: “Tôi đi nghỉ đây.” Rồi quay người bước đi.
Nguyễn Quyết Minh giữ lấy cánh tay cô, liếc nhìn cô rồi nói: “Cô nói xong suy luận của mình rồi, không muốn nghe tôi nói sao?”
Năm 1986, tin tức về gia đình nhà họ Bùi xuất hiện trên báo chí, ngoài xã hội lan truyền những thuyết âm mưu – những tai nạn này có liên quan đến bà hai. Sau đó, Bùi Tân Di và Bùi An Tư thường xuất hiện cùng nhau trong các dịp, thậm chí trông còn thân thiết hơn cả anh chị em bình thường, khiến những suy đoán vô căn cứ của người ngoài tan biến.
Thực ra, suy đoán chính là sự thật, chỉ là bằng chứng trực tiếp và nhân chứng đã sớm bị xóa bỏ.
Những điều Bùi Tân Di không tìm thấy, một người ngoài như Nguyễn Quyết Minh càng không thể lần ra.
“Không muốn.” Bùi Tân Di không thèm nhìn anh, nói: “Chẳng có gì đáng để suy đoán cả, báo chí viết dài lê thê như vải quấn chân, phố phường bàn tán mấy chục năm, anh nghĩ thế nào thì cứ thế mà nghĩ đi.”
“Phân chia tài sản?” Nguyễn Quyết Minh cười khẽ, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Cô vốn dĩ không để tâm đến những thứ đó, cô chỉ muốn tất cả người của bà hai chết hết, không đúng, là sống không bằng chết.”
Bùi Tân Di lạnh lùng nói: “Vậy nên anh cố ý để lại đường lui cho Bùi Phồn Lâu sao? Quả là cao tay, một công đôi chuyện.”
“Thực ra, tôi chỉ không muốn có người phá rối kế hoạch, nên mới cảnh cáo cô ta nghe lời. Nhưng biết cô sẽ đến, tất nhiên tôi phải tặng quà gặp mặt rồi.”
“Anh đã tính tôi vào kế hoạch của anh, tôi có phải nên cảm ơn anh một câu, thật vinh hạnh không?”
“Cô giận rồi.” Nguyễn Quyết Minh hơi cúi đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay, “Tôi đã hỏi lý do, sao cô cứ nói dối mãi?”
“Tôi là kẻ dối trá, anh không biết à? Mong kẻ dối trá nói thật, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Nguyễn Quyết Minh muốn nhìn thấu cô, nhưng chỉ thấy bản thân mình trong mắt cô. Anh cụp mắt xuống, nói: “Lục Anh, tôi làm đến mức này mà vẫn không đáng để em nói thật sao?”
Bùi Tân Di lập tức gạt tay anh ra, “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy, chẳng phải anh rất ghét tôi sao?”
Dừng một chút, cô đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Cô Hạ nói anh thích những cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Mười bảy, mười tám tuổi, cô gái nhà anh, rồi cả khu vườn này, anh đang hoài niệm gì thế, người chết à?”
Nguyễn Quyết Minh thu lại biểu cảm, không để lộ chút cảm xúc nào. Anh biết, cô vốn là như vậy, khi muốn thì dùng mọi cách để chiếm được, cứ “A Ngụy”, “A Ngụy” mà gọi, đến khi biết không thể có được nữa, lập tức thay đổi thái độ, không tiếc tự lột trần mình để tấn công đối phương. Giống như một đứa trẻ vậy.
Sự ác độc thuần túy nhất là cô, sự chân thật thuần túy nhất cũng là cô, tất cả đều là cô.
Sao tất cả đều có thể là cô?
Bùi Tân Di biết mình đã nói sai, nhưng vẫn cố tình tiếp tục, cô cười lạnh: “Nguyễn Quyết Minh, anh ngây thơ thật đấy.”
Thứ gì đó trong Nguyễn Quyết Minh suýt nữa sụp đổ, trong khoảnh khắc liền tái tổ hợp. Anh thản nhiên nói: “Ngây thơ không phải là cô sao? Cô thích đọc sách như vậy, chưa từng đọc Sartre à? ‘Cái mà họ nhìn thấy chính là thứ họ muốn nhìn thấy’.”
Bùi Tân Di quay mặt đi, cau mày nói: “Trích dẫn bậy bạ.”