[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 14: Thì ra anh đã biết
Trước khi điều tra chi tiết, cần phải nhắc đến một điểm quan trọng.
Nếu điều tra thời gian tử vong của Lương Khương, sẽ phát hiện ra thời gian tử vong sớm hơn thời điểm các con hầu phát hiện vài tiếng đồng hồ, trùng khớp với lúc Nam Tinh rời bàn chơi bài rồi quay lại.
Nếu sự việc này bị phơi bày, tất cả kế hoạch của Nguyễn Quyết Minh sẽ trở thành công cốc.
*
Chiếc xe Jeep đang chạy về hướng dinh thự chính.
Bùi Tân Di ngồi ở ghế sau, bên trái là Nguyễn Pháp Hạ, hàng ghế trước là Bùi Hoài Lương.
Cô hiểu rõ bản thân là người ngoài, thậm chí còn vô nghĩa hơn cả Lương Khương. Phật Gia sẽ không tin cô, nhưng hai người đi cùng lại khác. Lời nói của họ rất có trọng lượng.
Cả hai đều là “cáo già” – một lớn một nhỏ, chắc chắn nhận ra sự “mất tích” đáng ngờ của Nam Tinh.
Họ có đề cập chi tiết này với Phật Gia không?
Nguyễn Pháp Hạ sẽ không, bởi Nam Tinh có thể rời bàn chơi bài một cách tự nhiên mà không bị nghi ngờ, chính là nhờ sự xuất hiện của cô ấy – có lẽ là sắp đặt của Nguyễn Quyết Minh. Về lý do Nguyễn Pháp Hạ không đứng về phía anh trai ruột mà lại giúp anh cùng cha khác mẹ, tạm thời chưa rõ, nhưng cũng không quan trọng.
Còn Bùi Hoài Lương? Không biết. Có lẽ ông thực sự không phát hiện ra sự bất thường trong việc Nam Tinh rời bàn.
Khi đến dinh thự chính, nhóm người xuống xe.
A Mai từ một chiếc xe khác bước xuống, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt Nam Tinh đang nhìn mình chằm chằm. A Mai mím môi chặt đến mức gần như không thấy bờ môi, ngụ ý cô sẽ giữ kín chuyện này.
Vài giờ trước, A Mai đứng canh ngoài cửa phòng Lương Khương. Cuối cùng, cánh cửa mở ra, A Mai ngẩng đầu, nhìn thấy Nam Tinh đang mỉm cười – nụ cười chứa đầy sát ý.
Một người vừa giết người sao lại có thể cười như vậy?
A Mai sẽ không bao giờ quên đêm nay.
Bùi Tân Di quay đầu nhìn Nam Tinh, hỏi: “A Tinh, nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Nam Tinh lập tức quay người, mỉm cười rạng rỡ với cô.
Bùi Phồn Lâu nhướng mày, ra hiệu: “Vào thôi.”
*
Mọi người ngồi quanh bàn ăn dài trong phòng ăn.
Nguyễn Thương Lục ngồi ở vị trí chủ tọa, Bùi Hoài Lương ngồi bên phải, tay cầm tẩu thuốc đang hút dở.
Nguyễn Quyết Minh ngồi bên trái, tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên bàn. Nam Tinh đứng phía sau, hai tay khoanh lại.
Nguyễn Pháp Hạ ngồi cạnh Nguyễn Quyết Minh, bên cạnh là Bùi Phồn Lâu, cô đang nắm chặt góc áo choàng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. A Mai và A Huệ đứng cách cô một khoảng, cúi đầu đứng ở góc phòng.
Bùi Tân Di ngồi cùng phía với Bùi Hoài Lương, cách ông một ghế trống, đối diện với Bùi Phồn Lâu.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ len lỏi vào, hòa quyện cùng ánh sáng ấm áp trong phòng, tạo nên một khung cảnh kỳ lạ và mềm mại. Cảnh tượng này giống như một bức tranh sơn dầu, tái hiện hình ảnh một gia tộc lớn – thanh lịch, trang trọng nhưng mục ruỗng, dường như chỉ cần một con dao bơ lướt nhẹ là có thể xé toạc ngay lập tức.