[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 13: Câu hỏi cuối cùng
Bầu trời đêm đen kịt, ánh trăng bị mây che khuất, sương mù lờ mờ khiến mọi thứ không rõ ràng.
Chiếc xe Jeep chạy trên con đường vắng lặng. Không ai trên xe nói một lời, Bùi Hoài Lương cau mày, toát ra khí chất nghiêm nghị, hoàn toàn khác với dáng vẻ lão già mê bài bạc ban nãy.
Ngôi làng chiếm một diện tích rộng lớn, các khu nhà của họ Nguyễn nằm cách nhau khá xa, tạo thành hình tam giác vuông không đều. Dinh thự của Nguyễn Quyết Minh ở phía Đông, Nguyễn Pháp Hạ ở phía Tây, nơi ở trước đây của Nguyễn Nhẫn Đông nằm giữa, còn nhà chính nằm sâu hơn nữa trong rừng.
Khoảng mười phút sau, chiếc Jeep rẽ lên con đường dốc, cánh cổng sắt tự động mở ra. Xe tiến vào rồi dừng lại trong sân.
Bùi Tân Di ngồi gần cửa xe nên bước xuống đầu tiên, rồi đỡ Bùi Hoài Lương xuống. Nhưng ông hất tay cô ra, vội vàng bước nhanh vào trong dinh thự.
Bên trong nhà, hầu như mọi ánh đèn đều được bật sáng. Tầng một chật kín người, toàn là đám tay chân của gia tộc, họ đang tranh cãi ầm ĩ.
Thấy đoàn người bước vào, họ dần dần im lặng.
Có người lên tiếng: “Anh Đao, chú Lương, cô Hạ…” rồi thêm: “Cô Bùi.”
Chỉ có Bùi Tân Di gật đầu đáp lại, thể hiện sự để tâm. Cô nhớ người này, anh ta là một trong những người khiêng quan tài, có lẽ là cánh tay đắc lực của Lương Khương. Theo luật lệ giản lược hiện nay của Hồng Môn, Nguyễn Nhẫn Đông là Long Đầu, Lương Khương là Bạch Chỉ Phiến, còn người này chính là Hồng Côn, tức tay chân của tên đầu sỏ.
A Mai bước tới, khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất nhiều. Cô nói: “Phu nhân đang ở trên lầu.”
Bùi Hoài Lương sải bước đi trước, đám Hồng Côn theo sau, tức giận nói: “Chú Lương! Xin chú làm chủ cho anh Khương, anh em chúng tôi tin anh Khương không phải loại người như vậy.”
“Loại người như vậy?” Bùi Hoài Lương lẩm bẩm, ra hiệu cho anh ta lui ra.
Đoàn người đi lên lầu, thấy Bùi Phồn Lâu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khoác chiếc khăn choàng màu xanh, thấp giọng khóc thút thít. Trên quần áo của cô dính đầy những vết máu lớn nhỏ.
“Nguyễn phu nhân, chuyện này là sao?” Bùi Tân Di giả vờ quan tâm hỏi.
Bùi Phồn Lâu ngẩng đầu lên, qua màn nước mắt thấy rõ là Bùi Tân Di, liền trừng mắt nhìn cô đầy căm phẫn, sau đó quay sang nhìn những người khác. Khi chạm phải ánh mắt của Nguyễn Quyết Minh, cô dường như co rúm lại.
A Mai ấp úng nói: “Phu nhân bảo cô ấy không nhớ gì cả…”
Cuộc gọi trước đó là do A Mai thực hiện, nói Lương Khương muốn xâm phạm phu nhân, phu nhân đã cố gắng chống cự rồi vô tình giết chết anh ta.
Bùi Hoài Lương không tin, giống như Bùi Tân Di, ông ta nghĩ Bùi Phồn Lâu không có gan giết người, càng không có khả năng đó. Ông trầm ngâm một lúc, nói: “Xem trước đã.”
Không cần tân ngữ, ai cũng hiểu ông đang nói về thi thể của Lương Khương và “hiện trường vụ án.”
Trong phòng có một đám tay chân đứng gác, những thanh niên to khỏe cũng không dám nhìn cảnh tượng thảm khốc trên sàn, ai cũng nhìn chằm chằm vào tường, ánh mắt đầy phẫn nộ và bối rối.