[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 11: Giúp thế nào?
A Mai cầm khay trống bước ra khỏi phòng, khi đóng cửa lại, cô nhìn thấy Lương Khương uống thêm nửa ly rượu nữa. Những vân nổi trên chiếc ly thủy tinh đỏ phản chiếu ánh sáng, còn rượu trong ly trông như đã bị hòa lẫn thứ gì đó.
A Mai yên tâm đi về phía căn phòng khác.
“Phu nhân?”
“A Mai? Chờ một chút.” Giọng nói từ trong phòng vọng ra, khàn khàn và mệt mỏi.
Vài phút sau, cánh cửa hé mở, Bùi Phồn Lâu kéo chỉnh lại cổ áo ngủ, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
A Mai cúi đầu đáp: “Anh Khương mời phu nhân qua đó.”
Bùi Phồn Lâu cau mày: “Muộn thế này rồi… Tôi bị đau đầu. Cô bảo anh ấy nếu có chuyện gì thì để mai hẵng nói.”
“Đau đầu sao?” A Mai lo lắng hỏi. “Thuốc tôi mang tới lúc nãy phu nhân không uống sao?”
“Tôi có uống, nhưng không thấy hiệu quả lắm. Có lẽ do mấy ngày nay quá mệt mỏi.”
A Mai nuốt nước bọt, lúng túng nói: “Vậy để tôi nói với anh Khương là phu nhân không khỏe…”
“Không cần.” Bùi Phồn Lâu thở ra một hơi, đáp: “Tôi sẽ đi ngay. Trong nhà đông người, tai vách mạch rừng, đừng để ai biết tôi gặp riêng anh ấy vào giờ này, tránh lời ra tiếng vào.”
“Phu nhân yên tâm.”
Người hầu đang ngủ gật trên ghế dọc hành lang hay kẻ cầm đèn đứng chờ ở chân cầu thang đều bị A Mai đuổi đi. Ngoài cổng biệt thự còn hai người đứng gác, A Mai chỉ liếc nhìn họ từ xa, rồi nghĩ không nên làm kinh động họ, bèn quay người đi lên lầu, đến trước cửa phòng Lương Khương lần nữa.
Bùi Phồn Lâu đã thay đồ xong, bước tới nhẹ nhàng dặn: “Phòng trường hợp bất trắc, cô hãy ở lại đây.”
A Mai gật đầu, đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Phu nhân đã tới.”
Không chờ hồi đáp, Bùi Phồn Lâu mở cửa bước vào.
A Mai cúi đầu, khép cánh cửa lại. Đột nhiên, cô cảm thấy toàn bộ sức lực như cạn kiệt, cô tựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, thì thầm điều gì đó, như đang cầu xin thần Phật tha thứ.
“Chuyện gì?” Bùi Phồn Lâu đứng trước chiếc bàn nhỏ, dáng vẻ hơi cúi xuống nhìn nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác.
Lương Khương đặt ly rượu xuống rồi ngước nhìn cô. Không rõ là do ánh sáng ngược hay vì điều gì khác, mà anh cảm thấy lóa mắt. Mất vài giây mới nhìn rõ, anh ổn định lại tinh thần mới nói: “Phu nhân, ngày mai sẽ gặp Phật Gia, trước đó chúng ta cần bàn bạc một chút.”
“Bàn bạc gì? Anh định nói với Phật Gia chuyện tối qua à? Không chỉ tôi, Nguyễn Quyết Minh cũng đã ‘mời’ anh trò chuyện rồi, phải không?”
Lương Khương giơ tay, ra hiệu cô ngồi xuống: “Nếu phu nhân đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa. Đừng nghĩ chúng tôi chỉ biết chém giết hoang dã, làm việc vẫn cần có quy tắc. Chỉ dựa vào con dấu và mật lệnh, không ai chịu nghe lệnh của phu nhân đâu.”
“Tôi đã nói rồi,” Bùi Phồn Lâu siết chặt tay, ngồi xuống, “Người điều hành vẫn là anh, tôi chỉ cần 30% cổ phần. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ nói giúp anh với chú Lương…”