[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 1: Chắc chắn là người đó làm
Phần 1: Chuyện xưa ở Nam Dương
Cả đời của Bùi Tân Di có ba chuyến bay quan trọng: chuyến thứ nhất đến Hà Nội, chuyến thứ hai rời Đà Lạt, và chuyến thứ ba hướng đến Sài Gòn. Nối ba điểm này lại với nhau, từ Bắc vào Nam, gần như vẽ ra bản đồ Việt Nam. Đi đi lại lại, ở đầu kia của cung bay luôn là Hồng Kông.
Với các nhà sử học, mối liên hệ giữa hai nơi là vấn đề thuyền nhân, là nghiên cứu thuộc địa. Với gia tộc họ Bùi, mối liên hệ đó gắn liền với một lịch sử khởi nghiệp đầy bí mật. Còn với Tân Di, mối liên hệ này tượng trưng cho những tâm sự không thể nói thành lời.
Chỉ số HSI tăng vọt lên mức kỷ lục 16.800 điểm, lá cờ năm sao tung bay trên Đặc khu hành chính, và chuyến bay đáp xuống.
Chuyến bay thứ ba, đó là năm 1997.
Hai mươi bốn giờ trước.
Tại bán đảo Thạch Áo của Hồng Kông, nơi khiến cả Beverly Hills ở Los Angeles cũng phải ghen tị, những biệt thự dựa lưng vào núi chìm trong ánh hoàng hôn màu hồng cam.
Khung cảnh thiên nhiên bị chắn lại sau lớp rèm nhung xanh dày, trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt từ hai đèn bàn chụp đỏ ở hai bên chiếc ghế bành đơn chiếu sáng căn phòng. Trên bàn trà đặt hai chiếc bát men ngọc của Nhữ diêu thời Tống, men sứ sáng mịn, bề mặt có những đường nứt mảnh như cánh chuồn.
Bất kỳ người sành cổ vật nào nhìn thấy cũng phải thốt lên: “Giống ngọc mà không phải ngọc, nhưng đẹp hơn cả ngọc!”
Người đàn ông ngồi sâu trong chiếc ghế đệm mềm mại, tâm trí xao động, nhưng không phải vì món đồ sưu tập trước mắt.
Người phụ nữ đối diện khẽ ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Người thương nhân đã ngoài năm mươi tuổi giật mình kêu lên một tiếng “A,” ánh mắt lưu luyến rời khỏi đôi chân thon dài được bọc trong đôi tất ren bên cạnh, rồi nhìn vào đôi mắt đen láy đối diện, “Bà chủ Bùi, tôi cần suy nghĩ thêm.” Sau đó, ông vội vàng nói thêm bằng giọng điệu cầu hòa nhưng không mấy chuẩn xác: “Xin lỗi.”
Vị thương nhân trước đây chưa từng nghe danh bà chủ Bùi, chỉ vô tình biết qua một bữa tiệc rằng bên kia biển có một tiệm cổ vật tư nhân. Đối với những người như ông, những cửa hàng giới hạn khách chẳng có gì lạ lẫm, chỉ cần dựa vào thân phận, tài sản, họ đều có thể chơi được. Nhưng cửa hàng này thì khác.
Bạn có trở thành khách hàng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của chủ nhân, còn có một quy tắc bất thành văn – không giao dịch bằng tiền.
Một cửa hàng kỳ lạ như vậy lẽ ra sẽ nhanh chóng đóng cửa, nhưng lại tồn tại đến hôm nay. Bí quyết thành công chỉ có một: Một khi được chọn làm khách, bất cứ món cổ vật nào bạn muốn đều sẽ được tìm thấy.
Vị thương nhân này đã tìm kiếm bảo vật gia truyền thất lạc suốt nhiều năm. Một tháng trước, qua trung gian, ông nộp yêu cầu cho cửa hàng cổ vật này. Ban đầu ông không kỳ vọng nhiều, nhưng không ngờ được chọn, càng không ngờ cửa hàng làm việc hiệu quả đến mức đáng kinh ngạc. Tới nơi, ông mới biết, chữ “Bùi” của bà chủ Bùi là “Bùi” trong tên của “Vua tàu” Bùi Hoài Vinh.
Những ân oán của gia tộc hào môn từ trước đến nay luôn là đề tài được người đời bàn tán. Dù nhà họ Bùi đã suy tàn, những câu chuyện thăng trầm của gia tộc vẫn thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo lá cải. Tuy nhiên, Bùi Tân Di lại rất hiếm khi lộ diện. Hai mươi bảy năm cuộc đời cô chỉ được đề cập vài dòng ngắn ngủi trên báo chí. Người ta đồn rằng “Vua tàu” đặc biệt yêu chiều cô con gái út của người vợ chính thức, đến mức tên cô cũng không được đặt theo thứ tự trong gia phả nhà họ Bùi. Tiền bạc cũng vậy, ông không tiếc gì cho cô. Nhưng cô lại sống rất giản dị, say mê cổ vật và nghệ thuật, quan tâm đến các hoạt động từ thiện, không hề bận tâm đến công việc kinh doanh của gia đình hay số tài sản ít ỏi so với các anh chị em khác.