[Hoàn] Đen Trắng - Chương 21: Tới gần (1)
Một tiếng súng nặng nề cùng với một tiếng thét thất thanh của Kỉ Dĩ Ninh bất ngờ truyền ra ngoài, thê lương, hoảng sợ, gần như tuyệt vọng.
Kinh thiên động địa như thế, khiến cho Khiêm Nhân và những người khác đang canh giữ bên ngoài quá sợ hãi, họ lập tức phản xạ có điều kiện chạy vọt vào.
Lao vào phòng rồi ngay lập tức dừng lại bước chân, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, mặc dù là người đi theo Đường Dịch từ nhỏ như Doãn Khiêm Nhân cũng không chịu được mà bị dọa đến hồn bay phách tán.
Vai trái của Đường Dịch, máu đỏ tươi đang nở rộ một vùng, dần dần làm ướt sũng áo sơ mi của anh. Chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống dưới, từng giọt từng giọt một, liên tiếp, dày đặc, trong nháy mắt mùi máu tươi đã thổi quét toàn bộ không gian.
Mà anh lại mặc kệ tất cả đau đớn.
Phóng ra toàn bộ hoa lệ, ý cười trên môi mờ nhạt như bị phủ một lớp sương mù, đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người lộ ra hơi thở sa đọa, mang theo vẻ đẹp hủy diệt khuynh thành.
Kỉ Dĩ Ninh khóc đến mức dường như không nhìn rõ mặt anh, cô vừa khóc vừa lắc đầu, cầu anh không cần chết như vậy, cầu anh buông tay cô ra.
Vừa rồi anh buộc cô nổ súng, cô đã dùng hết sức lực để cho họng súng trật phương hướng, sau đó trơ mắt nhìn viên đạn bắn ra, đột ngột xuyên thẳng vào vai trái của anh, anh lại mặc kệ tất cả, trên mặt một chút cảm xúc dao động phập phồng cũng không có.
Cô khóc lóc giải thích, khóc nói với anh, vừa rồi không phải cô cố ý, cô bị anh dọa nên mới nói mà không kịp suy nghĩ, về sau cô sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, sẽ không dùng Đường Kính để làm tổn thương anh.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cười rộ lên không hề có chút độ ấm nào. Giống như dù ngay giây sau đó thế giới có sụp đổ trước mặt anh, anh cũng không thèm chớp mắt để ý.
Ồ, Dĩ Ninh, em không hề biết, lời nói vô tình của em, mới được gọi là tổn thương nhất.
Đường Dịch vẫn đang quỳ trước mặt Kỉ Dĩ Ninh, anh nắm chặt lấy tay cô, buộc cô không thể di chuyển.
Anh yên lặng nhìn cô, khẽ cười một tiếng, biểu tình dung túng.
“Bắn trật……” Anh thản nhiên hỏi:”…… Là do em luyến tiếc, hay là không dám?”
Không đợi cô trả lời, anh liền cho cô lựa chọn,”…… Nếu là không dám, anh lại cho em một cơ hội nữa.”
Khiêm Nhân bất ngờ bị dọa đến hồn bay phách tán.
“Dịch thiếu –!”
Nếu bị súng lục tự động trực tiếp bắn vào chân tay, xác suất tử vong là 20%. Mà Đường Dịch trước mắt đã bị mất máu nhiều như vậy còn không buông tha chính mình, rõ ràng là đang liều mạng.
Khiêm Nhân lúc này ra lệnh cho cấp dưới ở phía sau.
“Gọi điện thoại cho bác sĩ Thiệu! Tôi lập tức đưa Dịch thiếu đi bệnh viện, bảo anh ấy ở bệnh viện chuẩn bị giải phẫu!”
“Vâng!”
Vừa giao việc xong, trong phòng ngủ bất ngờ truyền ra một tiếng nói tức giận lạnh như băng.