[Hoàn] Đen Trắng - Chương 17: Hương thầm lan toả (3)
Trong hoa viên, Đường Dịch tựa vào cửa xe thể thao, ánh mắt lười biếng nhìn Tô Tiểu Miêu trông như một nhân viên khuân vác đang chăm chỉ bê từng thứ một bỏ vào trong cốp xe anh, chiếc xe thể thao bất ngờ bị biến thành xe chở hàng.
Đường Dịch rốt cục không nhịn được lên tiếng,”Này, muốn anh giúp em kiểm tra đống hàng buôn lậu này không hả.”
“Không được xem không được xem!” Tiểu Miêu che chở cái thùng giống như con gà mái bảo vệ gà con không cho anh xem, cuối cùng đành ôm lấy thắt lưng Đường Dịch nói:”Về nhà mới có thể xem!”
Không đợi Đường Dịch kịp nói cái gì, cổ áo của Tiểu Miêu đã bị một người túm lấy mà kéo ra.
Đường Kính kéo cô, không khách khí tách cô ra khỏi người Đường Dịch, tức giận mở miệng nói:”Muốn nói gì thì cứ nói, không cho phép nhúc nhích động chân động tay.”
Tiểu Miêu:”……”
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Đường Kính và sự nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn của Tô Tiểu Miêu, Đường Dịch mang theo Kỉ Dĩ Ninh về nhà. Xe đi được một đoạn, còn mơ hồ thấy Tô Tiểu Miêu ở đằng sau vẫn đang nhiệt liệt vẫy tay.
Spyker đen bóng thẳng đường vững vàng tiến về nhà.
Tắt động cơ, Đường Dịch nghiêng người, đưa tay ra sờ lên mặt Kỉ Dĩ Ninh,”Có buồn ngủ không?”
“Hết rồi ạ.” Vốn dĩ thật buồn ngủ, nhưng khi gió đêm vừa thổi tới lập tức khiến cô tỉnh táo bảy phần.
Đường Dịch chỉnh lại áo khoác cho cô,”Không buồn ngủ thì cũng xuống xe đi, còn có chuyện phải làm.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh giúp mình kéo khóa áo, không nhịn được hỏi:”Còn muốn làm cái gì?”
Đường Dịch không đáp, mỉm cười chạm nhẹ lên mặt cô. Sau đó mở cửa xuống xe, mở cốp xe ra.
Nhìn thấy đống thùng lớn trong cốp xe, Đường Dịch bất ngờ ngay cả cười cũng lười, nâng tay gõ vào thân xe,”Cái loại tiểu dã nhân (người hoang dã tí hon) Tô Tiểu Miêu kia, dĩ nhiên lại có tư tưởng chơi trò này nữa, Đường Kính dạy cô ấy khá tốt rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh đi lên phía trước, lúc này mới thấy rõ thứ trong xe đó, tất cả đều là pháo hoa.
Đường Dịch sờ sờ cằm, chậm rãi cảm thán:”Anh buôn lậu vũ khí, cô ấy buôn lậu pháo hoa, ừm, khó trách anh nhìn cái tiểu dã nhân kia lại thấy thuận mắt đến vậy……”
Kỉ Dĩ Ninh:”……”
Kỉ Dĩ Ninh khụ một tiếng, hỏi:”Muốn bắn pháo hoa sao?”
“Bắn thôi.” Tuy rằng Dịch thiếu gia anh luôn luôn khinh thường cái loại không hề có kỹ thuật này, nhưng cũng có lúc là ngoại lệ. Đường Dịch mở rộng cốp xe, vén tay áo sơmi lên, động tay chuyển pháo hoa ra ngoài.
“Vừa rồi tiểu dã nhân kia bê nhiều thùng vào xe anh thế này cũng không dễ dàng rồi. Từ khi cô ấy gả cho Đường Kính, trừ bỏ việc tự ra ngoài tìm việc vui mà làm, thì Đường Kính chưa từng bắt cô ấy động tay làm việc gì để kiếm tiền,” Đường Dịch rất kiên nhẫn xếp đống pháo hoa lên mặt đất, nói:”Vì vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng nên quý trọng thành quả lao động của vị Tô tiểu thư nhà Đường Kính này, không thể lãng phí thể lực của cô ấy được.”