[Hoàn] Đại Dương, Bình Minh & Klein Vĩnh Hằng - Chương 3: Nguyền rủa
Tiếng động ầm ầm vào ban đêm vẫn tiếp diễn. Nhưng trong lòng A Sầm lại bị một cảm giác lo âu khác chiếm lĩnh, không còn sức lực để bận tâm đến quả cầu pha lê đỏ bên ngoài khoang tàu. Cô cảm thấy phấn khích một cách kỳ lạ, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, A Sầm gần như nhảy bật khỏi giường, kéo mạnh rèm cửa, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp. Từ xa đã có thể nhìn thấy đất liền, sóng nước lấp lánh, một màu xanh ấm áp. Con tàu hôm nay sẽ dừng ở một số thành phố dọc đường vài giờ đồng hồ. Khách du lịch sẽ xuống tàu để tham quan thành phố. Nhưng hôm nay A Sầm không có ý định xuống tàu, vì cô có việc quan trọng hơn phải làm.
Khi kéo rèm, cô còn thấy một bóng chim mòng biển vội vàng bay khỏi lan can ban công. Cô mơ hồ cảm thấy đó là mòng biển Leo. Leo có thân hình lớn hơn các loài chim biển bình thường, có lẽ là do được chủ chăm sóc tốt, lông cánh dưới ánh nắng cũng rực rỡ đặc biệt.
Cô vội vàng rửa mặt, sáng nay cảm giác buồn nôn cứ bám lấy cô, mùi vị rỉ sắt không ngừng dâng lên trong cổ họng. A Sầm cho rằng đó là do thiếu ngủ, cộng thêm con tàu đang chạy hết tốc độ khiến cô hơi say sóng. Cô lấy thuốc chống say uống, nhưng triệu chứng buồn nôn không giảm là bao.
A Sầm vội vàng đến boong tàu quan sát ở tầng 5. Charles đã đợi ở đó từ lâu.
Charles đang ngồi bên bàn cờ từng chơi với ông Francis vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Ban đầu, A Sầm cố ý đi chậm lại, muốn dùng bước chân chậm rãi để che giấu sự háo hức muốn biết sự thật, nhưng cuối cùng cô vẫn bước nhanh về phía chiếc ghế trống. Cô có quá nhiều câu hỏi trong lòng.
Charles lại trở về với phong thái của một quý ông, như thể không có sự thất thần và bối rối của đêm qua. Chiếc mũ của ông đặt ở góc bàn, cả người chải chuốt chỉnh tề. A Sầm có thể tưởng tượng rằng, khi còn trẻ, Charles nhất định rất tuấn tú, thêm vào đó là sự nhún nhường và tỉ mỉ từ việc làm quản gia cho gia tộc Klein lâu năm, chắc chắn rất được lòng các cô gái.
“Chào buổi sáng, cô A Sầm. Tôi đã chuẩn bị trà và bánh ngọt cho cô, nếu cô chưa ăn sáng.” Charles ân cần chỉ vào bánh ngọt và ấm trà trên bàn tròn nhỏ. Có lẽ vì hôm qua cô nói rằng mình chưa ăn sáng nên thấy khó chịu, hôm nay Charles còn đặc biệt mang bữa sáng đến phòng trường hợp cần.
“Chào buổi sáng, ông Charles.” A Sầm cầm tách trà nhấp một ngụm, vì uống hơi vội nên bị sặc. Cô không biết nên bắt đầu câu chuyện về vấn đề đó như thế nào.
Charles mở lời: “Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, phải không?”
“Vâng, đúng vậy, nắng rất đẹp.” A Sầm gật đầu hơi lơ đãng. Vị của trà này có chút lạ, như thể là túi trà đã để lâu, có mùi rỉ sắt, giống hệt cảm giác trong cổ họng cô lúc sáng. Và trà hôm qua dường như cũng vậy. Có lẽ là trà đã hỏng, nhưng Charles không biết.
“Lần đầu tiên cậu chủ lên tàu, ông chủ bảo tôi đi cùng, hôm đó trời âm u, có mưa, thời tiết không tốt như hôm nay.” Charles nhắc lại chuyện cũ một cách tự nhiên.
“Về tờ báo mà cô thấy, đó không phải là một trò đùa. Một số chuyện trên báo là thật, một số là giả.” Charles chậm rãi nói: