[Hoàn] Có Trời Mới Biết // Baophongchauvu - Chương 7: Lật gốc nhà!
Lưu Vũ chán ghét vô cùng cái vẻ mặt như thể si tình nhưng cơ thể lại buông thả để người ta ôm ấp của Châu Kha Vũ. Lâm Mặc đã nói rất chính xác, cái bản tính im mà hiểm khiến cả thế giới chết mê anh ta là đúng, nhìn đám lẳng lơ bên cạnh anh ta là hiểu.
Cậu nghĩ mãi cũng chẳng thông vì sao ngày đó lại yêu hắn đến từ cả mặt mũi, mặt dù bây giờ tình cảm của cậu dành cho anh cũng chả giảm đi bao nhiêu thậm chí nó còn tăng nhiều hơn. Chỉ là do có những sự thật quá đau lòng đến mức em phải hiểu chuyện, phải tránh xa những kẻ nham hiểm như Châu Kha Vũ.
Bản thân nhìn cũng chẳng muốn nữa nhưng khi vừa định rời đi ngay cả Tiểu Cửu cũng đang ấp ủ âm mưu cưỡng cầu ép cậu ở lại giúp, thì bước chân cậu tự động dừng một chỗ.
Cậu cảm thấy có gì đó bất ổn ở cái bàn V.I.P của Châu Kha Vũ vô cùng. Tên con trai nhìn mặt có vẻ non nớt ấy thế mà lại giở trò hèn mọn bỏ thuốc vào ly rượu của Châu Kha Vũ. Con mẹ nó mày có muốn cướp đồ của tao thì cũng phải chơi cho đẹp chứ. Làm thế chẳng khác nào bôi tro trắc trấu lên mặt tao rằng tao đã từng thích một kẻ dễ dãi.
Châu kha Vũ tuy đã say đến nhớp nháp nhưng vẫn ngửi được mùi hương nước hoa Gucci Bloom phát ra ở cự ly rất gần. Anh giật mình trong cơn say lo nghĩ liệu có phải mình nhớ em đến phát sinh ảo giác rồi hay không? Chứ không thể nào lại có loại chuyện tốt như chuyện Lưu Vũ đến đây trước mặt mình như thế được.
Anh nhanh chóng đảo mắt theo hướng hương thơm phát ra để tìm kiếm hình bóng mình thương nhớ bao ngày qua. Mẹ kiếp! Lưu Vũ thật sự đã hiện diện trong giấc mơ của anh. Ngay khi anh định đứng dậy chạy đến nơi phía em thì tên con trai nuột nà bên cạnh đưa ly rượu bị bỏ thuốc cho anh.
Hắn níu tay anh lại rồi cưỡng cầu một tên say phải uống cái loại nước sắc dục mà hắn dày công chuẩn bị. Trong một giây tấc Lưu Vũ bùng bùng sát khí đi tới một lực hất văng cái ly ô uế đó vỡ la liệt dưới đất.
Châu kha Vũ ôm cái đầu vì men rượu mà khó khăn thốt nên từng chữ.
“Tiểu Vũ, là em sao? Em thực sự hiện diện ở trong giấc mơ của anh thiệt luôn hã?”
Cơ mặt Lưu Vũ căng ra hết cỡ cậu tức đến muốn một cước bẻ gãy tay anh. Cậu nắm lấy cổ áo anh kéo lên một cách mạnh mẽ. Cái khí chất di truyền từ gia đình có máu mafia của cậu quả thực không đùa được.
Em không tham gia vào các cuộc đấm đá hay làm ăn phi pháp, nhưng máu chiến chảy trong người em mạnh đến mức nó làm một kẻ hiểm ác như Châu kha Vũ cũng phải có phần rùng mình.
“Cái tên khốn kiếp nhà anh. Bình thường thâm đọc như chó, uy hiếp hết người này tới người kia. Mà sao bây giờ lại như kẻ ngốc ngồi đây cho mấy thằng này chuốc thuốc chứ? Có phải hứng tình lắm rồi đúng rồi? Khốn nạn, anh là một kẻ khiến tôi chán ghét”.
Cứ nói một câu Lưu Vũ sẽ lại kéo siết cổ áo của anh hơn, nó khiến anh vì ngạt mà không hề có thời gian để thở chứ nói gì là trả lời.
“Đồ cái thứ tệ bạc lừa đảo, anh bị mất miệng rồi à? Mở mỏ ra trả lời mau!”
Lưu Vũ ép người đến mức Tiểu Cửu và những tên bảo vệ an ninh bên cạnh phải nhảy vào kéo cậu ra khỏi Châu kha Vũ. Chứ nếu cứ để tên nhóc ngoài mặt dễ thương mà bên trong sư tử này ép anh như thế thì chắc anh sẽ sớm đi theo ba của mình mồ yên cỏ lạnh mất.