[Hoàn] Có Trời Mới Biết // Baophongchauvu - Chương 4: Vết thương lòng!
Cả tuần này tuy bận rất nhiều việc nhưng Châu Kha Vũ vẫn dành một hai tiếng vào buổi chiều tối để đưa Lưu Vũ đi chơi. Lưu Vũ cực kỳ dính người, cậu thậm chí còn muốn bệnh thêm vài ngày vài tháng chỉ để ở lại nơi anh thường lui tới nhất.
Châu Kha Vũ phải dỗ dành hết sức mới có thể thuyết phục cậu xuất viện. Anh chưa từng quá phận với bệnh nhân của mình nhưng Tiểu Vũ này thực sự làm anh thích thú, cậu là ngoại lệ duy nhất của anh.
Ngoài đẹp trai, tài giỏi, thì cậu còn phát hiện anh nấu ăn cực ngon khi về nhà anh cọ cơm ké khi ba và anh hai đi công tác.
Tuy đã trưởng thành nhưng Lưu Vũ rất ghét việc ăn cơm một mình cũng chỉ vì cậu sợ cô đơn sợ rất nhiều. Thực ra cậu rất ít khi cùng ngồi chung bàn ăn với ba và anh trai nhưng chí ít cũng có Lâm Mặc san sẻ. Nhưng tên Lưu Chương lại một mực đưa Mặc Mặc theo nên cậu mưới có cớ sang nhờ cơm anh.
Ăn xong đều là cậu rửa chén anh quét dọn nhà bếp, không khí này như một gia đình thực thụ. Một cảm giác mới mẻ mà cả hai chưa từng trải qua từ trước tới nay.
Tiểu Vũ tuy đã ra đời còn thành lập công ty riêng cho mình nhưng thực chất cậu còn chưa tốt nghiệp chỉ vì môn thể dục ở đại học đáng ghét này.
Lưu Vũ đến trường để tham gia kỳ thi kết thúc học phần, mọi khi cậu thật sự không thể bình tĩnh trước quả bóng chuyền trong tay. Nhưng hôm ấy, Lưu Vũ như được bơm năng lượng đạt đến trăm phần trăm chỉ bởi vì có bác sĩ Châu đi theo trông chừng.
Châu Kha Vũ hôm đó thật sự có công việc cần bàn bạc với mẹ trong mối giao dịch mới. Nhưng chỉ vì trong lòng có chút bồn chồn khi nghe tên nhóc bám người này bảo hôm nay thi, nên Châu nào đó đã nhanh chóng phi tới ngó chừng vì sợ Tiểu Vũ hậu đậu lại để bản thân bị thương.
Oh shit ! tại sao anh lại để tâm tới tên nhóc này như thế. Bản thân anh cũng không có lời giải thích chính đáng, trước đây Châu Kha Vũ luôn là việc rất lí trí. Không một chất xúc tác nào có thể khiến anh dao động với con mồi của mình. Nhưng ở cạnh Lưu Vũ, anh tìm được sự cảm thông cũng như nhìn thấy chính mình hiện hữu trong con người Lưu Vũ.
Mọi người xung quanh đều nói rằng Lưu Vũ rất hư, em ấy không phải một đứa con ngoan, tuy còn nhỏ nhưng suốt ngày chỉ biết ăn chơi.
Ngược lại, trong tầm nhìn của mình, anh chắc chắn rằng Lưu Vũ là một đứa nhỏ đáng thương. Sự hư hỏng ấy chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang để em ấy tự bảo vệ chính bản thân mình mà thôi.
Sinh ra trong một gia đình có người cha là sát thủ máu lạnh như thế chắc hẳn Lưu Vũ đã nhiều lần kinh sợ. Châu Kha Vũ càng không thể quên được cái khoảnh khắc ông ta chĩa súng sẵn sàng lên nòng bắn chết ba mình ngay trước mặt. Chính mắt chứng kiến toàn bộ sự việc đối với một đứa nhóc khi ấy chỉ mới năm tuổi thực sự là một nỗi ám ảnh kinh sợ nhất trong cuộc đời của nó.
Anh thừa nhận, mình có chút thương – có thể nói là thương hại cho Tiểu Vũ.
Tôi và em rất cuộc thì ai mới thực sự là người khổ hơn? Bản thân tôi không thể để mình thương em, tuyệt đối không được. Bởi vì thương rồi thì làm sao tôi nỡ xuống tay với em đây.