[Hoàn] Có Trời Mới Biết // Baophongchauvu - Chương 3: Đỡ đạn
Châu Kha Vũ mân mê khẩu súng trên tay rồi lại đưa nó lại cho người kề cận nhất của mình. “Đừng để có sơ hở…”.
Anh đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Cửu giọng nói đang từ bình thường bỗng trở nên trầm hơn mang ý bắt buộc.
“Nếu không…thứ cậu còn lại chỉ còn một cánh tay”.
Tiểu Cửu đã quá quen với điều này, cậu sống và tiếp xúc với cách làm việc của cậu chủ mình đã mười mấy năm. Hơn ai hết Tiểu Cửu thừa biết nếu hành động thiếu suy nghĩ sẽ bị Châu Kha Vũ bắn chết ngay lập tức hoặc anh ta cũng có thể làm ra nhiều hành động đáng sợ hơn.
Cậu tự cầu nguyện cho chính bản thân mình và “…cầu cho sẽ không có trường hợp bất ngờ rằng Lưu Chương sẽ dính đạn”.
Đúng thế Tiểu Cửu chính ta rất để tâm tới Lưu Chương nhưng Lưu Chương rất thương Lưu Vũ. Sẽ không loại trừ khả năng Lưu Chương sẽ giết chết cậu nếu cậu dám đụng tới Lưu Vũ. Cậu cố gắng để những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu và đi làm nhiệm vụ của mình.
“Tôi sẽ cố gắng hết mình”.
Châu Kha Vũ ngồi xoay mặt lại với người vừa ra khỏi cửa, anh áp bức hình của mình và ba lúc còn sống trong lồng ngực.
“Ba! Con sẽ thay ba xử lý hết từng người đã hại ba”.
[Bác sĩ Châu, hôm nay tôi muốn anh đưa tôi ra ngoài].
Từng dòng kí ức về bố bỗng bị đứt quãng bởi dòng tin nhắn của Lưu Vũ. Vừa hay hôm nay anh muốn chứng kiến tận mắt thấy Lưu Vũ xảy ra điều bất trắc mà anh đã chuẩn bị để tặng cho cậu. Anh nở một nụ cười một phần mười đầy mãn nguyện trả lời tin nhắn của Lưu Vũ.
[Được, dù gì em cũng đã bị nhốt trong viện gần của tuần nay rồi].
———
Lưu Vũ chờ Châu Kha Vũ cũng gần ba mươi phút rồi, em tuy là người chủ động nhưng dù gì anh cũng đã đồng ý rồi. Cớ tại sao lại để người ta leo cây chờ tới tận ba mươi phút, một chút ga lăng cũng không có. Lưu Vũ chẳng hiểu sao bản thân lại dính phải cái tình ái của tên bác sĩ vừa nhàm chán vừa tầm thường này nữa. Chắc hẳn chỉ là do hắn đã từng mang lại cho em khoảnh khắc khoái lạc đầu tiên trong đời ở lần lăn giường ấy hay là do duyên phận đưa đẩy em và hắn gặp nhau để rồi em tương tư mãi không dứt.
Nhưng em từ nhỏ luôn hành động theo cảm tính, chỉ cần là thứ em thích thì em sẽ nói thích. Giống như việc Châu Kha Vũ là người em chọn trúng, dù anh hai và bạn thân có ngăn cản cũng không thể khiến Lưu Vũ ngừng thích anh.
Lưu Vũ toang muốn gọi hối anh lẹ chân thì toàn bộ sự chú ý của em đã đổ dồn vào phía bé mèo hoang bị một đám thanh niên say xĩn hăm dọa bắt đi làm thịt. Thật kinh tởm đám người này đúng là cặn bã của xã hội, em rất ghét phải giết một ai đó hay thậm chí là một con kiến nhỏ cũng không. Đó cũng chính là lí do em không thể nào một ngày ở nhà nhìn ba và anh trai mình giết người không chớp mắt mỗi lúc phi vụ làm ăn của họ gặp bất lợi. Cùng là người với nhau tại sao bọn họ có thể sẵn sàng làm cho nhau nhuốm màu máu tanh như thế. Cũng có thể em ám ảnh…về cái chết của mẹ em.