[Hoàn] Có Trời Mới Biết // Baophongchauvu - Chương 1: Quên đi!
“Bình tĩnh nào!”.
Anh vừa ra lệnh vừa giữ chặt thân người tựa sương mai dưới thân, cố gắng đưa gói gia vị lên miệng xé nó ra một cách thuần thục và nhanh nhất có thể.
“Chết tiệt…cậu có thể anh lên một chút không”.
Như đáp ứng mọi yêu cầu anh nhanh chóng khiến em ta vì cơn đau bất chợt mà rùng mình phải báu chặt vào lưng anh.
Toàn bộ sự quyến rũ của em khi cắn môi dưới vì đau đã hoàn toàn bị thu vào tầm mắt của anh khiến anh không kìm chế được mà tốc độ càng ngày càng tăng nhanh.
“Em tên là gì?”
Anh vừa nói vừa vừa nắm chặt eo của em ấy nhấc lên cao rồi lại hạ xuống tận cùng của mình. Em trước giờ chưa từng tự tiện để lộ danh tính của mình khi ra đường chơi bời cùng bạn bè.
Đúng vậy em là người có lai lịch đặc biệt – con trai út nhà họ Lưu, con trai của ông trùm khét tiếng ở đất này, còn là em trai cưng được Lưu Chương hết mực nuông chiều. Em cũng hoàn toàn không muốn dính dáng đến mấy thương vụ làm ăn phi pháp của gia đình nên nhanh chóng tạo nghiệp sự nghiệp riêng.
Em bị cơn sung sướng làm cho mất cả lí trí ngay lúc này chẳng biết động lực nào đã sai khiến em rên rỉ thốt lên tên mình.
“Lưu…Vũ…uhmmm”.
Anh nghe xong thì càng đâm mạnh hơn vào tận sâu bên trong khiến chân tay của Lưu Vũ run lên bần bật. Đây là cảm giác trước giờ Lưu Vũ chưa từng được thử. Mọi thứ với em còn quá mới mẻ nhưng được cái trong người cậu bé này có máu liều không ai bằng.
Khi anh đang cố gắng kìm chế một chút thì bên trong Lưu Vũ ngày càng chặt khiến anh không tài nào giữ bình tĩnh được dùng toàn bộ sức lực đẩy nhanh tốc độ cho đến khi dòng nước mưa bị giải thoát. Anh thở dốc cuối gục mặt váo ngực Lưu Vũ thở lấy thở để buông lời tán tỉnh.
“Tên rất hay! Nhưng đừng để nó vào tâm nữa, chúng ta chỉ là one night stand”.
Lời vừa nói ra anh đã phát hiện Lưu Vũ bị ngất xĩu từ rất lâu rồi.
………
“Bạn tôi ơi, bạn còn sống không?”
Trương Gia Nguyên đạp tung cánh cửa phòng V.I.P trong bệnh viện ra thiếu điều cánh cửa suýt chút nữa thì đăng xuất khỏi vũ trụ. Lưu Vũ đang loay hoay với cây kim truyền nước thì cũng một chút nữa thịt kim quấn lấy nhau làm cậu tức thời nổi cáu. Cơ thể cậu bây giờ như của người khác, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể khiến toàn thân tê dại.
“Sao lại là mày?”.
Trương Gia Nguyên cực kì tự nhiên mà kéo ghế ở dưới giường bệnh ra ngồi hai chân gác lên giường trông rất thoải mái.
“Tao tới xem thử mày chết chưa, nếu chưa thì tối nay tao cho người mang đồ cúng tới nhậu”.
Lưu Vũ nghiến răng dùng hết sức bình sinh đạp hắn một cái.
“Mày cút mẹ mày đi”.
Không chờ Lưu Vũ có phản ứng tiếp theo thì Trương Gia Nguyên đã lôi điện thoại ra nhanh tay chớp được một khoảnh khắc Lưu Vũ đang phồng má rồi nhe răng.