[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 91: Sập phòng
Đù moé.
Trong đầu Thương Lục chỉ có một câu “Đù moé.”
Người anh trai đáng kính, đáng trọng, được tôn sùng, tri kỷ, người tự kiểm điểm ba lần mỗi ngày, một quân tử, một người anh trầm tĩnh ngay trước mặt hắn lại ôm lấy Ứng Ẩn.
What the fu*k…?
Bên dưới vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của Thương Lục là hàng loạt câu hỏi đang xoay tròn với tốc độ hơn 16.000 vòng/phút, tốc độ tối đa hơn 300 dặm/giờ:
Tại sao? Họ quen nhau khi nào? Làm sao mà họ dính líu với nhau? Thị hiếu của anh trai mình đã thay đổi thế nào? Nhận thức của anh ấy đã bị thay đổi ra sao?
When? Where? Why?
How????
Sao có thể chứ? Ứng Ẩn là ai? Mặc dù cô ấy rất đẹp, dễ thương, ngây thơ, quyến rũ, hành động hào phóng, thanh lịch, chuyên nghiệp, có tài năng, dám nghĩ dám làm, nhân phẩm tốt, nếu xét trên mặt mối quan hệ với Kha Dữ thì cũng có thể tạm gắn cho cô ấy nhãn “người tốt” – nhưng cô ấy là như thế còn Thương Thiệu lại là người như thế!
Thương Lục mạnh mẽ vuốt mặt. Chết tiệt. Hắn cảm thấy mình như một người mù chữ tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc, trong tâm trí gần như quá tải của hắn xuất hiện hàng loạt hình ảnh flashback như một montage.
Câu nói của Thương Kình Nghiệp: “Mày giới thiệu cho Thương Thiệu loại bạn gái gì vậy?”
Câu nói của Thương Minh Bảo: “Gửi cho em một triệu, em sẽ nói cho anh đáp án đúng!”
Vẻ mặt ngây thơ của Kha Dữ mỗi khi nghe hắn phân tích đầy chắc chắn.
Chết tiệt.
Và còn cả xe tải trái cây nhập khẩu đắt tiền mà Kha Dữ gửi tặng khi đi thăm đoàn phim bị fan couple đăng lên mạng xã hội đã rần rần suốt gần một tháng.
Thì ra là do anh trai mình sắp xếp! Kha Dữ chỉ là mồi nhử! Hắn đã bị họ phối hợp đâm sau lưng!
Thương Lục giơ một tay lên, cố gắng giữ bình tĩnh trong cơn bão táp: “Đừng nói gì, ai cũng đừng nói gì.”
Hắn buộc mình giữ bình tĩnh từ đầu đến chân trong vài chục giây, nhưng vẫn không thể tin được. Thương Lục ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khiếp sợ và tổn thương nhìn về phía Thương Thiệu: “Tại sao?”
Bộ dạng đó như thể thế giới của hắn sụp đổ.
Ánh mắt của Ứng Ẩn dừng lại trên tuyết cách đó không xa, không biết nên phản ứng thế nào, cô khẽ động đậy, dường như muốn rời khỏi vòng tay của Thương Thiệu: “Ờ…”
Có lẽ nên để cô đi trước…
Nhưng bàn tay của Thương Thiệu giữ chặt lấy không để cô nhúc nhích, vừa dịu dàng vừa lạnh nhạt hỏi Thương Lục: “Tại sao là tại sao?”
Đừng hỏi nữa!
Ứng Ẩn chặt chẽ nắm lấy cổ áo khoác lông vũ, hai bàn tay không đeo găng đã đông cứng đến đỏ ửng. Cô cảm thấy lo lắng, vừa mới vào phòng cô đã bị Thương Thiệu kéo ngồi lên đùi hôn một trận, bây giờ son môi đã bị lem, liệu có bị phát hiện không? Cậu ta chắc chắn sẽ nhận ra!