[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 72: Ở cuối con đường
- Metruyen
- [Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương
- Chương 72: Ở cuối con đường
Đường cao tốc sân bay dài dằng dặc, sợ nhất là đã nói rõ mọi chuyện rồi mà đường vẫn chưa đi hết.
Vì tấm chắn đã được nâng lên, tài xế và người trợ lý ngồi phía trước không biết sự im lặng phía sau đã kéo dài rất lâu.
“Ý em là như vậy là đủ, em chấp nhận mọi kết cục…” Thương Thiệu chậm rãi nói, “…Nhưng em lại không chấp nhận giữa chúng ta có một khả năng trọn vẹn.”
“Không thể trọn vẹn được.” Ứng Ẩn gần như bật cười giữa những giọt nước mắt: “Thương Thiệu, em có bệnh, anh đã biết rồi.”
Một loại bệnh như thế nào? Khi hưng phấn thì cảm thấy cả thế giới đã nằm trong tay và dưới chân cô, cô có thể ba ngày ba đêm không ngủ, như đang bay lơ lửng, như vừa chích một mũi adrenaline vào tim, sáng tạo, liên tục lặp lại lời thoại, đắm chìm trong phim mà khóc mà cười, mỗi phút có hai mươi lăm nghìn ý nghĩ loé lên như rác rưởi vô dụng, ôm một thùng bơ đậu phộng làm bạn nhảy, nhảy múa trong phòng cho đến khi ngã xuống.
Khi cơn hưng phấn lắng xuống từ não cô, như lớp bụi phủ kín, bầu trời im lặng đến chết chóc, tinh thần và cảm giác của cô cũng chìm vào giấc ngủ đen tối. Cô có thể nằm trên ghế sofa ba ngày ba đêm không nhúc nhích, mỗi năm phút đồng hồ mới chậm rãi động đậy đôi mắt một lần rồi suy nghĩ về cách chết.
Rối loạn lưỡng cực hay chứng hưng cảm.
Hai năm đó, cuộc sống của cô xoay quanh vụ nổ lớn của vũ trụ và hố đen, hoàn toàn mất đi quyền và khả năng sống như một người bình thường. Cô không thể làm việc, không thể tham gia các hoạt động, không thể giao tiếp bình thường với mọi người. Cô rất xấu xí, khi bị hưng cảm dùng đầu đập vào tường, quỳ trên đất khóc nức nở, khi bị trầm cảm thì như một con cá chết, ai đến ai đi cô đều không quan tâm.
Rồi có một ngày, cô đối diện với gương để tỉa lông mày, nhưng không hiểu sao lại chuyển lưỡi dao đến phần má mềm mại đầy collagen của mình.
Chỉ nhẹ nhàng một cái, máu đã chảy ra.
Có một giọng nói, cứ cắt sâu hơn chút nữa. Cắt sâu hơn chút nữa, không sao đâu, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Đó là khuôn mặt của cô, khuôn mặt vô giá và duy nhất.
Nhưng cô đã cắt thêm một đường thứ hai, ngón tay giữ lưỡi dao, cổ tay hơi hạ xuống rồi run rẩy. Lưỡi dao cắt qua lớp biểu bì, cắt qua lớp da thật, gần như cắt đến cơ.
Máu từ má đã chảy xuống cổ, khi cửa phòng tắm bị Tuấn Nghi phá tung, cô ấy giật lấy lưỡi dao, kinh hãi nhìn Ứng Ẩn như nhìn thấy ma.
Từ ngày đó, cô nhận ra cô phải đi gặp bác sĩ. Cô gần như sẽ để lại sẹo nếu không có bác sĩ và chuyên gia thẩm mỹ.
Hai năm bệnh tật, bên cạnh Ứng Ẩn không có ai khác ngoài Mạch An Ngôn và Trình Tuấn Nghi. Cô không nói với bất kỳ ai, kể cả Ứng Phàm, với tất cả bạn bè cô đều nói mình nghỉ một thời gian để đi du học nước ngoài. Khi quay phim “Tạm biệt, Angela”, cô bâng quơ nói với Kha Dữ: “Trong giới giải trí ai mà không có bệnh.”
Bệnh tình tái phát khiến cô kiệt quệ, nhưng cô rất muốn rất muốn sống, rất muốn đứng dưới bầu trời xanh, cười thật tươi và tắm nắng. Bác sĩ nói tốc độ hồi phục của cô là một kỳ tích. Nhưng rối loạn lưỡng cực rất khó chữa khỏi hoàn toàn, có lẽ điểm duy nhất đáng mừng là sau này sẽ không có tiền sử di truyền trong gia đình.