[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 5: Mỗi lần đều lộn xộn như vậy
- Metruyen
- [Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương
- Chương 5: Mỗi lần đều lộn xộn như vậy
Sau mười giờ tối, tiếng người dần lắng xuống, bản nhạc ban nhạc chơi cũng đổi từ điệu khiêu vũ sang những bản blues nhẹ nhàng, uể oải.
Ứng Ẩn tắm xong, nằm sấp trên giường nghe điện thoại của quản lý Mạch An Ngôn. Đầu dây bên kia, anh ta hỏi cô hôm nay chơi vui không.
Ứng Ẩn khẽ cười lạnh: “Anh bán tôi cho Tống Thời Chương rồi hả? Để tôi đoán xem — có phải anh ta hỏi mượn tôi, anh thì gật đầu, nhưng thêm điều kiện là phải mang theo cả Nguyễn Dật?”
Mạch An Ngôn bên kia vội dỗ: “Bà cô ơi, chị tôi ơi, cần giả ngốc thì giả ngốc đi mà, tôi sai rồi, được chưa? Đừng dữ vậy chứ…”
“Nguyễn Dật có tương lai, anh muốn nâng đỡ cô ấy tôi hiểu.” Ứng Ẩn trở mình, điện thoại áp sát má, ánh mắt cũng dịu lại:
“Nhưng tôi thì cũng đâu đến mức hết thời.”
“Cô nói gì vậy!” Mạch An Ngôn giả vờ nóng nảy, thề thốt luôn: “Nếu tôi có chút ý nghĩ đó, kiểu như chuẩn bị sẵn đường lui vì sợ cô tụt dốc, thì mai ra cửa tôi sẽ—”
“Thôi đủ rồi.” Ứng Ẩn ngắt lời, không để anh nói tiếp: “Hợp tác bao năm nay rồi, anh mà như vậy thì tôi còn phải nhỏ vài giọt nước mắt cho có lễ, phiền lắm.”
Mạch An Ngôn biết cô miệng cứng lòng mềm, nếu không phải đã nắm rõ được điểm yếu đó thì người như Ứng Ẩn, cao ngạo bướng bỉnh lại toàn tự quyết, thật chẳng dễ quản chút nào. Anh bật cười mấy tiếng: “Bà cô của tôi ơi, tiệc thế này chẳng phải chính cô cũng muốn tới à? Bao nhiêu hào môn tinh anh, biết đâu trong đó có duyên phận của cô thì sao?”
Ứng Ẩn nhếch môi cười khẽ, làm bộ nũng nịu giả tạo: “Vậy thì xin nhận lời chúc của anh.”
Kiểu nũng nịu này của cô không hề khiến người ta mềm lòng, ngược lại chỉ khiến người khác rùng mình. Nhưng Mạch An Ngôn đã luyện thành bất động như núi, thừa dịp nói luôn: “Bộ đầm cao cấp đó cô phối hợp chụp vài tấm đi. Sếp Tống chắc đã sắp xếp cả rồi, nhiếp ảnh và tổ trang điểm đang đợi ở dưới.”
Ứng Ẩn chậm rãi ngồi dậy khỏi giường:
“Ý anh là gì? Muốn công khai luôn à?”
Tống Thời Chương định để fan, truyền thông, thiên hạ bàn tán xem bộ váy này là “mượn” thế nào sao?
“Mẫu haute couture mới ra mắt hai tuần, cô là người đầu tiên được mặc – cỡ nào là đẳng cấp? Cô từng đắc tội với nhà Manman, lại xích mích với studio của họ, tài nguyên thời trang đang lao dốc, cô còn không rõ sao? Lần này là cơ hội kéo lại.”
“Tôi không cần.” Ứng Ẩn trả lời cứng rắn.
Không biết từ khi nào, giới giải trí bắt đầu lấy thời trang làm thành tích. Ai có bao nhiêu bìa tạp chí, ai lọt “Kim Cửu”, ai lên sàn mấy lần mỗi năm – tất cả đều là thước đo fan mang ra khoe khoang so bì.
Nếu là diễn viên chuyên tâm diễn xuất, hoàn toàn tách rời thời trang, có thể bỏ ngoài tai những thứ đó. Nhưng cô lại mang dòng máu lưu lượng. Dù cầm hai chiếc Ảnh hậu, chỉ cần không mặc đúng mùa, vẫn sẽ bị cư dân mạng xé xác.
“Cô ngoan một chút.” Mạch An Ngôn nói lấy lệ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bên thương hiệu cho mượn đồ, tất nhiên phải có ảnh trả lại. Bài viết công bố đã duyệt xong rồi.”