[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 4: Bảo vệ tôi!
Một nữ minh tinh đối diện với đèn flash mà mắt cũng không chớp, vậy mà lúc này biểu cảm lại mất kiểm soát, dĩ nhiên trở nên nổi bật vô cùng.
Ba người đàn ông đều nhận ra sự ngơ ngác và lúng túng không che giấu nổi của Ứng Ẩn. Trần Hựu Hàm đoán được đôi chút, cười nói: “Sao vậy, từ đầu đến giờ anh chưa từng giới thiệu bản thân với cô ấy sao?”
Thương Thiệu lịch sự nhận lỗi: “Là tôi sơ suất.”
Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên gương mặt Ứng Ẩn, không né tránh cũng không thoái thác, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm hay bất lịch sự. Cũng bởi ánh mắt anh quá nhạt, trong đáy mắt chỉ có nụ cười ôn hoà vừa phải, không thừa thãi bất kỳ cảm xúc nào.
Trong đầu Ứng Ẩn lúc này một mớ hỗn loạn, lúc thì muốn hỏi anh có phải đi phẫu thuật thẩm mỹ không, lúc lại âm thầm tính xem mình đã từng chê tướng mạo anh trước mặt bao nhiêu người, liệu có chọc giận Thái tử gia nhà người ta không.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều quy về một ý nghĩ duy nhất: chuồn thôi.
Cô đưa tay lên, khẽ nghiêng mặt, giả vờ nhức đầu mà xoa nhẹ thái dương, trong lòng tính nhanh lời xin phép rời đi. Đúng lúc đó, Tống Thời Chương hỏi: “Không khỏe à?”
Ứng Ẩn như bắt được phao cứu sinh, lập tức gật đầu, hàng mi được chuốt kỹ càng theo đó mà rủ xuống tỏ vẻ yếu ớt: “Chắc là bị gió lùa một chút.”
Tống Thời Chương vốn định dẫn cô tới đây để tuyên bố chủ quyền, lúc này lại chỉ hận không thể lập tức đưa cô đi giấu biệt. Vậy nên thuận miệng nói: “Tôi đưa em về.”
Nhưng ngay giây sau, lý trí lại kéo anh ta quay về thực tế. Tống Thời Chương đã cắm rễ trong giới điện ảnh giải trí hơn hai mươi năm, sớm đã tính tới việc chuyển hướng đầu tư. Những dự án tầm thường tất nhiên không lọt nổi vào mắt, nhưng những dự án tầm cao thì cần phải chen chân vào tầng lớp phù hợp. Vì một người phụ nữ mà bỏ dở bữa tiệc quan trọng thế này, rõ ràng không khôn ngoan.
Sự do dự trong thoáng chốc ấy đã bị Trần Hựu Hàm bắt trọn. Anh ta lập tức gọi nhân viên phụ trách đón khách: “Đưa cô Ứng lên phòng nghỉ,” rồi quay sang Tống Thời Chương, khéo léo giữ lại: “Tiệc mới chỉ vừa bắt đầu, đi vội thế làm gì?”
Một nhân viên PR nhanh nhẹn đến đỡ lấy Ứng Ẩn, dẫn cô ra phía cánh cửa nối với khu vực phòng nghỉ. Ứng Ẩn nhận ra, đây chính là cô gái ban nãy đưa túi đồ trang điểm cho mình.
Trong các buổi tiệc như thế này, chuyện có người uống quá chén hay muốn tìm niềm vui riêng tư là chuyện thường tình, ai biết được còn có “thỏa thuận ngầm” gì khác. Thế nên, khách sạn chắc chắn đã được bao trọn, phòng ốc đều đã mở sẵn. Khách sạn theo phong cách boutique sang trọng, phòng ít, nhưng cũng chia rõ thứ hạng.
Ứng Ẩn tưởng mình sẽ được đưa tới một căn phòng tiêu chuẩn, không ngờ lại là phòng suite dành cho quản lý cấp cao.
Chắc là nể mặt Tống Thời Chương.
“Đây là hotline riêng của phòng, còn đây là danh thiếp của tôi,” Cô gái PR đưa thông tin liên lạc cho cô, lễ phép nói: “Bất cứ nhu cầu gì cũng cứ giao phó, cứ coi chúng tôi như trợ lý của cô là được.”