[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 3: Người đàn ông ưa nhìn
- Metruyen
- [Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương
- Chương 3: Người đàn ông ưa nhìn
Ứng Ẩn không hiểu rõ sắc mặt vi diệu của hiện trường là vì sao, còn tưởng mình vì ánh hào quang quá rực và đến muộn quá lâu, nên khó tránh bị người ta bàn ra tán vào là làm dáng. Cô ưỡn thẳng lưng, từng bước đi uyển chuyển kiêu sa, ngón tay cong cong đầy tự nhiên, thành thục chào hỏi vài gương mặt quen.
Ánh mắt của Thương Thiệu thoáng hiện chút hứng thú. Dáng vẻ giả tạo diễn trò của Ứng Ẩn giống như một con thiên nga kiêu hãnh. Anh đã quá quen với sự giả tạo, nhưng không ngờ lại có người giả mà lộ liễu đến thế. Nhiều người giả vờ thì ra sức diễn cho giống chân thật, còn người phụ nữ này thì không, cô diễn một cách công khai, cũng công khai nói với người khác rằng: tôi đang diễn, tôi đang làm màu.
Thương Thiệu bỗng hiểu ra — đó chính là sự kiêu ngạo của cô. Trong biển người đầy hào quang và danh lợi này, cô buộc phải lấy lòng, nhưng lại lười làm cho đến nơi đến chốn.
Anh suýt bật cười, nhưng giữa tiếng chạm cốc và huyên náo, bên tai lại vang lên một câu từ biệt kiểu công việc, dứt khoát lạnh nhạt: “Chúng ta không ai nợ ai, thưa anh. Gặp lại sau.”
Bước chân Thương Thiệu khựng lại, còn chưa kịp đáp, thì đã thấy Ứng Ẩn khuôn mặt rạng rỡ, chẳng buồn ngoái đầu, rảo bước đến bên cạnh một người phụ nữ khác ở quầy buffet.
“Hi cục cưng, chị cũng có mặt à~” Ứng Ẩn thành thạo chào hỏi, khoác tay người kia đầy thân mật.
Bên cạnh người kia còn có một vị đại gia. Người phụ nữ bị Ứng Ẩn khoác tay, gương mặt thoáng cứng lại, sau đó cũng mím môi, nở nụ cười rạng rỡ: “Lâu rồi không gặp, cưng à, em hình như lại gầy đi rồi đó.”
Vị đại gia hoa mắt chóng mặt ngay lập tức, hai người phụ nữ như thanh xà bạch xà quấn quýt mới xuống trần, đẹp đến nỗi khiến tim ông ta run rẩy, không khỏi hớn hở hỏi: “Thừa Vãn, không định giới thiệu một chút sao?”
Trương Thừa Vãn nhấc tay, phong tình vạn chủng sửa lại búi tóc thấp: “Sếp Tô đúng là biết đùa, còn cần tôi giới thiệu nữa sao? Đây chẳng phải là Ứng Ẩn danh chấn thiên hạ sao? Hai chiếc cúp ảnh hậu đó, sếp Tô mà còn không nhận ra thì chắc là cố tình rồi.”
Ứng Ẩn cảm thấy sống lưng dưới lớp váy dạ hội lập tức nổi da gà, nhưng vẫn cố nén, gật đầu với sếp Tô: “Hân hạnh gặp mặt, sếp Tô, cứ gọi tôi là Tiểu Ẩn.”
Sếp Tô đúng là giả ngây, bị một câu nũng nịu của Trương Thừa Vãn làm cho thần hồn điên đảo, vội bắt tay Ứng Ẩn, cười đến nỗi thịt trên mặt rung rinh: “Tiểu Ẩn, sao tôi lại không biết chứ? Chỉ là không thấy cô đi cùng sếp Tống, tôi còn ngờ ngợ chưa dám nhận.”
Hai người phối hợp ứng đối vài câu, cuối cùng cũng tiễn được vị này đi. Trương Thừa Vãn lập tức rút tay khỏi tay Ứng Ẩn, cười không ra cười: “Cô chẳng thấy buồn nôn sao?”
Ứng Ẩn nâng ly champagne trên bàn buffet, vô cùng biết thời thế: “Cảm ơn chị Vãn cứu tôi khỏi cảnh khốn đốn, cạn ly.”
Trương Thừa Vãn là một trong số ít những nữ diễn viên kỳ cựu có mặt hôm nay, địa vị cao, danh tiếng lớn — nhưng không phải với tư cách diễn viên mà là “vị hôn thê” của nhà họ Tằng. Cũng vì thế, cô tự thấy mình và Ứng Ẩn không cùng đẳng cấp, không có chuyện dư thừa để nói — nói nhiều một câu là nâng giá cho đối phương.