[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 103: Nhân viên sững sờ
- Metruyen
- [Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương
- Chương 103: Nhân viên sững sờ
Buổi chiếu thử ở thành phố thứ hai chưa kịp bắt đầu, máy bay riêng Gulfstream đã hạ cánh xuống sân bay Ninh thị.
Ở một mức độ nào đó, quả thật không thể nhận ra Thương Thiệu là một người đàn ông đã 36 và sắp bước sang tuổi 37. Dù sao thì đêm qua anh cũng chỉ ngủ lúc 1 giờ, đến 6 giờ sáng đã đến sân bay, ngủ một tiếng trên máy bay, sau khi hạ cánh đã lập tức đi làm.
Khi đến Cần Đức, thời gian vừa qua 9 giờ, chiếc xe mang biển số Cảng·3 lượn qua hồ cá chép và hòn đảo phủ đầy nước bên những tảng đá xám đen dừng lại trước cổng chính.
Tòa nhà này thuộc về Cần Đức, nhưng trên biểu tượng của tòa nhà treo cả hai dấu hiệu của Thương Vũ và Cần Đức. Tuy nhiên, thực tế Cần Đức chỉ chiếm năm tầng văn phòng, phần còn lại được các tập đoàn khác, công ty luật và khách sạn cao cấp thuê. Nhưng ai ra vào tòa nhà này mà không biết chiếc xe này thuộc về ai?
Trên các nền tảng xã hội đâu đâu cũng thấy ảnh chụp bất ngờ chiếc Cảng·3: “Check-in đi làm, lại tình cờ gặp xe sang của Thái tử nhà họ Thương, chụp ảnh chung để lấy hên / hình trái tim /”
Khi bánh xe vừa ngừng quay đã có người lập tức tiến tới mở cửa xe, anh đi thẳng vào thang máy riêng lên tầng văn phòng. Những nhân viên đã điểm danh vừa uống cà phê vừa lao vào công việc, tất cả đều im lặng trong giây lát, sau đó tiếng bàn phím gõ càng lách cách dữ dội hơn.
Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong đầu lại đồng loạt thoáng qua cùng một ý nghĩ —
Thái tử có người yêu rồi!
Nếu như trên Line chủ yếu là người thân và bạn bè ở Hồng Kông và nước ngoài thì danh sách bạn bè trên WeChat của Thương Thiệu chủ yếu là đối tác, khách hàng và cấp dưới trong nước. Động thái công khai tình cảm tối qua của anh, tuy kín đáo nhưng lại gây chấn động, chỉ trong một giờ đã lan truyền khắp tập đoàn, từ nhóm của tập đoàn lan sang các nhóm xã hội cá nhân khác.
Vì vậy, trong mắt tất cả phụ nữ có mặt hôm nay, người bước vào tòa nhà Cần Đức không còn là một Thái tử độc thân sáng chói mà là một Thái tử rời khỏi thị trường hôn nhân.
Thương Thiệu đi qua khu văn phòng tiến về phía phòng làm việc của giám đốc điều hành. Bước chân đi anh qua, phía sau tiếng bàn phím điên cuồng vang lên.
Thư ký hành chính mặc bộ đồ vest chỉnh tề đứng dậy đón anh. Sau khi báo cáo mấy chi tiết lịch trình hội nghị một cách có trật tự, cô ấy thấy Thương Thiệu dừng bước, hờ hững nói: “Gõ bàn phím cũng khá chăm chỉ đấy.”
Thư ký: “…”
Ông Khang đi theo sau anh không nhịn được cười.
Trong công cụ giao tiếp nội bộ của Tập đoàn Thương Vũ, khung trò chuyện như tuyết rơi tầng tầng lớp lớp.
“Cứu tôi với, hôm nay tôi không thể đối mặt với sếp Thiệu được nữa!!!”
“Trong đầu toàn là hình ảnh anh ấy ôm phụ nữ… Tôi không ổn rồi!”
“Ahhh, không biết sếp Thiệu khi yêu sẽ như thế nào nhỉ?”
“Em gái nhỏ! Cô không thấy ảnh chụp màn hình à? Trời ơi, cưng quá đi!”