[Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương - Chương 102: Văn mẫu dùng để công khai trên mạng xã hội
- Metruyen
- [Hoàn] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam Nương
- Chương 102: Văn mẫu dùng để công khai trên mạng xã hội
Lịch trình của Ứng Ẩn trong sáu ngày tới vẫn dày đặc, cô lo lắng Thương Thiệu sẽ làm phiền cô vào buổi tối nên sau khi cùng anh dùng bữa tối của nhà hàng trong phòng suite, cô định trở về phòng của mình.
Thương Thiệu nắm lấy tay cô, mỉm cười, một tay dựa vào khung cửa không muốn buông cô ra ngay: “Anh trong mắt em là loại người gì thế? Em không tin tưởng anh đến mức đó sao?”
Ứng Ẩn đã đeo khẩu trang, kiễng chân rướn lên cọ cọ vào cổ và cằm của anh: “…Là em không tin tưởng chính mình.”
Những lời quá khó để nói ra khiến cô đỏ bừng mặt ngay khi chưa nói hết câu, cô lùi một bước quay đầu bước nhanh đi.
Tầng này chỉ có bốn phòng suite, hành lang yên tĩnh, tấm thảm màu champagne toát lên sự trang trọng của một khách sạn quốc tế cũ. Phòng của Ứng Ẩn nằm ngay cạnh phòng của Thương Thiệu, cô chạy đến trước cửa, cô biết ánh mắt của Thương Thiệu vẫn đang dõi theo mình, mặt cô đỏ bừng, không thể nào tan đi được. Ứng Ẩn tìm kiếm trong bốn túi nhưng không thấy thẻ phòng, nghi ngờ “Hmm?” một tiếng, nghe thấy một tiếng cười.
Ngước lên, cô thấy Thương Thiệu đang khoanh tay dựa vào cửa, dải băng đen hẹp trên tay áo thít chặt hai bên tay áo sơ mi, ngón tay phải lười biếng cầm một chiếc thẻ phòng sáng chói.
“Nó ở đây.”
Ứng Ẩn đành phải ngoan ngoãn đi tới, khi nhận lấy thẻ phòng cô nghe anh khẽ hỏi: “Thật sự không cho anh ở bên cạnh em sao?”
Sau một lúc đấu tranh trong lòng, Ứng Ẩn quyết tâm gật đầu.
Cô vào phòng, bật đèn trong phòng tắm, chống tay lên bệ đá cẩm thạch, hít thở sâu một lúc mới ngẩng lên nhìn mình.
Quầng thâm dưới mắt vì lớp trang điểm đã trôi đi mà trở nên rõ ràng hơn, là chứng cứ cho sự buông thả của họ trong những ngày qua.
Thực ra nếu đếm kỹ, từ khi trở về từ Tân Cương chỉ mới ba bốn ngày, nhưng rõ ràng cả cô và anh đều đã thoát khỏi một trạng thái áp lực nào đó. Cảm giác không lo nghĩ, như thể sau đêm nay sẽ không còn ngày mai, giống như muốn bù đắp, xác nhận lại những thứ đã mất đi tìm lại hòa chúng vào xương máu.
Ứng Ẩn hiểu hơn ai hết người đàn ông ở bên cạnh cô còn mệt mỏi hơn bất cứ ai. Trong hai tháng ở Tân Cương, Thương Thiệu luôn cảnh giác, đề phòng, căng thẳng, khoan dung và nhiều lần vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu”, “Đừng sợ”, “Đến bên anh”.
Anh luôn nắm chặt sợi dây của con diều trong tay. Anh luôn gọi tâm trí cô trở về.
Sự mệt mỏi đó khắc sâu, như vách núi cao nguyên, như khe nứt giữa đồng bằng, như gió đao sương kiếm, khắc sâu vào sinh mệnh không thể xóa nhòa.
Nhưng sau khi rời khỏi đoàn làm phim, anh chưa bao giờ nhắc lại về bệnh của cô hay về đêm giao thừa khi cô đứng trước bờ vực. Anh cũng không đòi hỏi cô phải hứa hẹn điều gì.
Hai tay đang chống lên bệ rửa bất chợt nắm chặt lại.
Thương Thiệu, tại sao anh lại không hỏi? Thậm chí anh có thể ép cô, ép cô không đóng phim nữa, ép cô hứa sẽ không bao giờ làm điều dại dột nữa. Tại sao anh không ép, không hỏi, không nói gì?