[Hoàn] Chú Không Thể Nhẫn - Chương 3: Bạn trai
Editor: Cẩm Hi
Beta: Cẩm Hi
Lúc tin nhắn đến là đêm hôm qua —— không, lúc đó đã qua 12 giờ, phải nói là rạng sáng hôm nay mới đúng.
Diệp Dung nhìn thời gian trên di động —— hiện tại là 10 giờ sáng.
Diệp Dung không ngờ muộn vậy rồi mà anh còn chưa ngủ, không biết bây giờ còn thức không, do dự một lát, vẫn là không nên gọi điện, chỉ tin nhắn lại:
“Chú nhỏ khi nào thì đi được ạ? Chúng ta cùng đi.”
Tin nhắn vừa gửi đi được vài phút, di động đã lập tức vang lên —— Diệp Dung nhìn là dãy số lạ vừa rồi, liền bắt máy.
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ vang lên, “Dạ? Chú nhỏ ạ?” lập tức truyền tới tai của người đàn ông ở đầu kia điện thoại, thanh âm nhẹ nhàng lại có chút mơ màng giọng mũi, quả nhiên là vẫn chưa rời giường.
Mục Nhạc nhịn không được cười một tiếng, hạ giọng hỏi cô: “Còn đang ngủ?”
“Đã dậy rồi ạ.” Diệp Dung xoa xoa hai mắt, lại rụt người vào chăn, cuộn thành một đoàn, lí nhí giải thích, “Lạnh quá, không dậy nổi ạ.”
Người đàn ông ở đầu kia không nói gì, chỉ truyền tới một tiếng cười trầm thấp —— tiếng cười rất nhẹ, lại không biết vì sao còn mang theo một loại dung túng lạ lẫm.
Cô gái nhỏ bất giác hơi đỏ mặt, có chút co quắp sờ cái mũi của mình, tận lực nói sang chuyện khác: “Chú nhỏ, sao ngày hôm qua muộn vậy rồi còn nhắn tin cho cháu ạ? Phải nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt…”
“Do sai múi giờ.” Anh lời ít ý nhiều giải thích mấy chữ, sau đó nhanh chóng đi vào chủ đề chính, “Buổi chiều có rảnh không? 3 giờ rưỡi tôi tới đón cháu?”
Thật ra buổi chiều cũng không có việc gì, đi tiêm xong cũng không cần thiết phải quay về nhà, trên đường ăn chút cơm chiều rồi về trường luôn, hôm nay là chủ nhật rồi.
Diệp Dung gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng, đến tận lúc cúp máy mới ý thức được… cô còn chưa nói cho Mục Nhạc địa chỉ nhà mình.
Bất quá, cái này cũng không quan trọng. Tuy Mục gia và Diệp gia không làm cùng ngành, nhưng năm đó hai vị lão gia hai nhà vẫn luôn giúp đỡ trợ nhau lập nghiệp, nếu nói giao tình như mạng cũng không quá. Mấy năm nay hai nhà vẫn luôn có quan hệ mật thiết, cô và Mục Tiêu cũng vì vậy mà lớn lên cùng nhau từ nhỏ… Số điện thoại và địa chỉ gì đó, Mục Nhạc chỉ cần tùy tiện hỏi người nhà, là có thể biết được.
Cô gái nhỏ buông lỏng tâm tình, nằm trong đống chăn ấm áp rất nhanh lại buồn ngủ, chậm rãi mơ màng.
Đầu kia, người đàn ông nhìn màn hình di động “Chúng ta cùng đi.”, ánh mắt dần dần giãn ra.
3 rưỡi chiều, Diệp Dung đúng giờ nhận được điện thoại của Mục Nhạc, cầm theo ba lô xuống lầu. Cô học ở một trường đại học trong thành phố, cũng là trường đại học tốt nhất ở đây, cuối tuần có về nhà cũng không quá xa, trong ba lô cũng chỉ mang theo chút tiền, chìa khóa cùng một số đồ linh tinh, còn quần áo thì không cần mang theo.