[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 93: Số Một Thế Giới
Nói về yêu em nhất, hãy trao danh hiệu “số một thế giới” cho anh.
— “Số Một Thế Giới” – MC Trương Thiên Phú
Về đến căn hộ Tây Sơn, Ôn Tự vừa bước vào cửa, còn chưa kịp cởi giày xong thì đã bị Chu Liệt ôm ngang eo nhấc bổng, đi thẳng vào phòng khách.
Ôn Tự lập tức sợ đến mức hét lên, hai tay bám chặt lấy áo khoác của anh.
“Chưa tắm đâu đấy!” Cô hét lớn.
Chu Liệt cúi mắt nhìn cô, nói: “Chờ lát nữa tắm cùng cũng được, đâu phải chưa từng.”
Ôn Tự cắn môi, lườm anh.
Thầm nghĩ: “Có cần gấp gáp thế không?”
Nhưng nghĩ lại, cũng không trách anh được. Ai bảo cô trên đường về đã không yên phận, tay chân cứ nghịch ngợm chứ. Đáng đời!
Không lâu sau, sofa phòng khách sáng đèn trở nên hỗn loạn, những thanh âm ám muội cũng vang vọng khắp không gian.
Tối hôm đó, cả hai đều quá kích động, quên mất việc cần làm biện pháp bảo vệ. Đến khi xong xuôi mới nhận ra.
Chu Liệt lập tức bế Ôn Tự dậy, vừa ôm vừa xin lỗi cô.
Ôn Tự cảm thấy không sao cả. Nếu thực sự “trúng” thì đó là ý trời, cô cũng chẳng trách Chu Liệt.
Thực tế cô hiểu rõ, chỉ cần mua một viên thuốc tránh thai khẩn cấp là ổn. Nhưng cô không muốn làm thế.
Cô không phản đối việc có em bé vào lúc này.
Từ khi ở bên Chu Liệt, cô nhận ra một điều: Bất cứ điều gì liên quan đến anh, cô đều sẵn lòng đón nhận.
Cuối cùng, cô chỉ khẽ nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi anh, rồi mỉm cười nói: “Em bé rất đáng yêu. Nếu thực sự có rồi thì sinh thôi.”
Chu Liệt hơi sững người, sau đó ôm cô vào lòng, cười rạng rỡ.
Cô gái ngốc nghếch của anh thực sự sẵn lòng sinh con vì anh.
Sau đó, hai người lại tựa vào nhau bên cửa sổ kính lớn toàn cảnh, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố lung linh ánh đèn, trước khi cùng nhau vào phòng tắm.
Ánh sáng dịu mờ hòa với sắc neon bên ngoài. Trong không gian ấy, ai lại không muốn tiếp tục?
Trong lúc cả hai ngâm mình trong bồn tắm, Chu Liệt nghiêm túc hỏi Ôn Tự về những kế hoạch tương lai, đặc biệt là công việc của cô.
Ôn Tự vừa thư giãn vừa tận hưởng cảm giác được anh cọ lưng, lười biếng đáp: “Chúng ta không ở cùng một thành phố. Nếu sau này kết hôn, em không thể cứ ở lại Bắc Thành mãi, cũng không thể cứ để anh phải nhường nhịn em mãi. Vì thế, em dự định sẽ giảm bớt số vụ án em trực tiếp xử lý, chuyển bớt cho các đồng nghiệp trong văn phòng luật, dành thêm thời gian cho anh.”
Cô từng nghĩ, nếu sau này thực sự trở thành vợ anh, cô không thể cứ mãi ở Bắc Thành. Bên nhà chồng ít nhiều cũng sẽ có lời ra tiếng vào.
Chu Liệt không nói gì, chỉ mỉm cười, tay vẫn tiếp tục cọ lưng cho cô.
Tình yêu giữa họ là sự cố gắng từ cả hai phía.