[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 91: Một Chuyến Du Đông
Một chuyến du đông với tình tiết tựa như một cảnh trong vở kịch nào đó.
— “Một Chuyến Du Đông” – Gordon Flanders
Chiếc nhẫn vừa được đeo vào, Chu Liệt liền ôm Ôn Tự vào lòng.
Cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, hít sâu hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc, khóe môi khẽ nhếch lên.
Một lúc sau, anh ghé sát tai cô, mỉm cười trầm giọng hỏi: “Vừa rồi, luật sư Ôn đang cầu hôn anh sao?”
Ôn Tự mắt cười cong cong: “Ai nói không phải chứ.”
Chu Liệt bật cười sảng khoái, ôm cô càng chặt hơn.
Chuyện cầu hôn này anh từng nghĩ tới nhiều lần, trong rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng không ngờ, vào ngày sinh nhật 31 tuổi của mình, lại đổi thành cô là người thực hiện. Đến cuối cùng, hóa ra cô gái ngốc nghếch này đã làm điều đó.
Anh cúi xuống hôn lên mái tóc cô, nhẹ nhàng như chạm vào một báu vật.
Ôn Tự tựa cằm lên vai anh, khóe môi vẫn cong cong.
Ban đầu, chiếc nhẫn bạch kim cùng vòng tay bạch kim ấy cô chỉ định tặng làm quà sinh nhật cho Chu Liệt.
Thế nhưng, câu nói mang ý cầu hôn lại được thốt ra, vì trên đường đến Nathan, cô trông thấy một cặp đôi đang chụp ảnh cưới phong cách cổ điển.
Khi xe dần đi xa, cô bất giác nghĩ tới Nam Già và Bắc Tranh. Họ cũng kết hôn vì bốc đồng, dù là cưới trước yêu sau, nhưng cuối cùng lại yêu nhau.
Nam Già ban đầu chỉ kết hôn cho có.
Còn cô, tại sao bỗng nhiên quyết định đó chính là Chu Liệt?
Cô cũng không rõ, có lẽ là khoảnh khắc một số ký ức ùa về, trái tim cô chợt tìm được một điểm tựa chắc chắn, rồi cảm thấy từ giờ chỉ có thể là anh.
Một cảm giác rất kỳ diệu, không qua suy nghĩ thấu đáo, nhưng lại biết chắc phải làm vậy.
Ôn Tự mỉm cười, nghiêng đầu khẽ chạm môi lên cổ Chu Liệt, sau đó thoát khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Đeo chiếc nhẫn này vào, coi như chúng ta lén đính hôn, được không?”
Dù trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp, nhưng cô thật sự mong có tương lai cùng anh.
Chu Liệt cúi mắt, nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón giữa tay trái, mỉm cười, rồi đưa tay nắm lấy tay phải đeo chiếc nhẫn bạch kim cùng bộ của Ôn Tự.
Mười ngón tay đan chặt, hai chiếc nhẫn bạch kim kề sát bên nhau.
Anh gật đầu: “Được.”
Nói xong, Chu Liệt nghiêng người hôn lên môi Ôn Tự.
Ôn Tự nhắm mắt.
Một nụ hôn sâu đậm, khóe môi cô vẫn cong lên, cho đến khi Chu Liệt hôn đủ đôi môi mềm mại của cô, di chuyển lên má cô đặt một nụ hôn nữa, nụ cười của cô vẫn không hề tắt.
Cô ôm anh thật chặt, trong ánh mắt chỉ có niềm vui.
Giữa muôn vàn ánh đèn rực sáng ấy, cô tìm được ánh đèn thuộc về mình, vào năm cô 28 tuổi.