[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 90: Lời Thề Của Anh
Chỉ biết đã đến lúc cầm lấy đóa hoa,
Đặt trái tim dưới lời thề ước.
— “Lời Thề Của Anh” – Châu Bách Hào
Ôn Tự cười hỏi Chu Liệt, “Nói thế nào nhỉ?”
Chu Liệt rất nghiêm túc trả lời, “Với tình trạng của chúng ta bây giờ, sau khi kết hôn, chỉ có thể là anh nhường em thôi. Dù sao thì anh cũng rảnh hơn em, em có thể bận vài tháng, rồi về Hồng Kông vài tháng. Nếu em bận không qua được, thì anh sẽ bay đến Bắc Thành nhiều hơn.”
Anh nói thật lòng.
Dù bay đi bay lại sẽ rất mệt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được gặp người mình yêu, được hôn, được ôm ấp, được làm mọi điều mình muốn, anh thấy tất cả đều xứng đáng.
Ai bảo anh ngày càng yêu cô nhiều hơn.
Yêu xa, luôn cần có một người nhượng bộ.
Ôn Tự ngắm nhìn khuôn mặt Chu Liệt thật lâu.
Sau đó cô quay đầu, hướng ánh nhìn ra biển đêm đen kịt, suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười nói, “Qua đêm nay, anh sẽ bước sang tuổi 30 rồi. Nói thật đi, anh có sốt ruột chuyện kết hôn không?”
Về chuyện kết hôn, cô đã từng nghĩ thoáng qua khi đọc sách trên máy bay, sau đó lại gập sách lại và suy nghĩ nghiêm túc hơn.
Giờ nghe anh nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn, cô liền hỏi.
Chu Liệt thở ra một hơi nhẹ nhàng, thành thật đáp, “Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng Ôn Tự—”
Anh ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng, rồi tiếp tục, “Sau khi gặp em, anh muốn kết hôn, còn muốn cùng em sinh con nữa.”
Lần này, giọng điệu anh vô cùng kiên định.
Khóe môi Ôn Tự cong lên một nụ cười nhẹ.
Ánh trăng dịu dàng kéo dài bóng hình hai người.
Chu Liệt xoay người, lười biếng tựa vào lan can. Một lát sau, anh lại cất tiếng, “Từ khi anh trở về Hồng Kông mở tiệm, anh chưa từng ngủ ngon giấc. Năm anh học cấp ba, bố anh mất vì ung thư gan. Từ đó về sau, khi chỉ còn một mình, anh luôn ngủ không yên. Vì lúc sống, ông ấy hay mắng anh, đến khi ông ấy mất rồi, anh vẫn còn sợ.”
Ôn Tự quay đầu nhìn anh, nụ cười trên môi dần tắt.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy xót xa.
Chu Liệt tiếp tục kể, rằng từ khi quen cô, anh không còn tỉnh giấc giữa đêm nữa, cũng không cần bật đèn khi ngủ. Ở bên cô, anh luôn có một cảm giác an toàn.
“Sau khi em rời Hồng Kông, anh đã làm một chuyện mà chính anh cũng không ngờ tới. Anh đã lưu hết tất cả các đoạn tin nhắn thoại của em vào iPad, rồi đặt ở đầu giường để nghe đến khi ngủ.”
Nói đến đây, anh bật cười.
Ôn Tự không ngờ anh lại làm vậy, không nhịn được cũng bật cười.
Cô trêu, “Hóa ra em có ảnh hưởng lớn đến thế à, còn giúp anh ngủ ngon. Vậy trước đây, ở nước ngoài, bạn gái cũ không giúp anh ngủ được sao?”