[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 79: 2084
Nguyện mong anh có thể dành trọn cuộc đời ngọt ngào bên em,
Cùng bước đến ngày kỷ niệm trăm tuổi ấy.
— “2084” Dear Jane
Bữa cơm tối nay, Chu Liệt ăn rất vui vẻ.
Bầu không khí nhà họ Ôn khiến anh cảm thấy rất thoải mái, cô Trương cũng có ấn tượng tốt về anh, ngay cả Ôn Hy Thanh, dù có hơi ghen tị với anh, cũng không ngoại lệ.
Sau bữa cơm, anh chơi một ván cờ với Ôn Hy Thanh và trò chuyện rất hợp ý. Sau ván cờ, anh đã thành công dỗ dành Ôn Hy Thanh vui vẻ trở lại.
Nhưng phần của cô Trương thì lại khó mà dỗ được.
Trong phòng khách.
Cuối cùng, cô Trương cũng ngồi xuống trò chuyện với Ôn Tự.
Bà nói: “Thằng bé Tiểu Chu này trông có vẻ chững chạc, cũng biết cách xử sự. Nhưng con thì khác, ở ngoài con thế nào mẹ không quản, nhưng ở nhà thế nào thì chúng ta biết rất rõ. Đừng quay lại bắt nạt người ta đấy.”
Ôn Tự đang định bỏ nho vào miệng thì dừng lại.
Cái gì mà đừng quay lại bắt nạt người ta chứ?
Chẳng lẽ cô là kiểu người hay bắt nạt Chu Liệt sao?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng cô vẫn ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.”
Cô Trương gật đầu, liếc mắt về phía phòng trà, rồi lại nhìn Ôn Tự: “Chuyện này định tiến tới mức nào rồi? Nếu tính chuyện cưới hỏi, sau này định thế nào?”
Cô đã sớm đoán được cô Trương sẽ hỏi vậy.
Nuốt xong miếng nho, Ôn Tự hờ hững trả lời: “Còn sớm mà mẹ, tụi con chưa có đến đâu, mẹ hỏi xa quá rồi. Nhưng mà, nếu sau này con thực sự lấy chồng xa đến Hồng Kông, mẹ với bố sẽ thế nào đây?”
Câu cuối cô vừa quay đầu nhìn cô Trương vừa nói, giọng nửa đùa nửa thật.
Cô Trương hơi ngẩn người, rồi khẽ thở dài: “Nếu con thực sự thích, thực sự muốn lấy, bố mẹ có ngăn được đâu.”
Ôn Tự mỉm cười.
Cô Trương nhấc tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, đặt tách xuống rồi nói tiếp: “Chuyện của tụi con trẻ, mẹ cũng không giục nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Lần đầu tiên nghe cô Trương nói “thuận theo tự nhiên”, Ôn Tự khẽ cười, nghiêng đầu tựa vào vai bà, giọng mềm mại: “Thuận theo tự nhiên, câu này không giống lời mẹ sẽ nói chút nào. Con còn tưởng mẹ sẽ giục con nhanh tiến triển cơ.”
Cô Trương cười nhạt không đáp.
Bà nhìn vào những bông hoa đang trôi nổi trong ấm trà, lòng bỗng có chút trống trải. Ngoại trừ niềm vui khi con gái có người yêu, bà bất giác không dám nghĩ đến tương lai con gái lấy chồng, lúc đó bà sẽ ra sao, có lẽ sẽ khóc chết mất.
Bà lại khẽ thở dài.
Vừa mong con gái sớm thành gia lập thất, lại vừa mong ngày ấy đến chậm một chút.
Con người ta thật đúng là mâu thuẫn.
10 giờ tối, Chu Liệt và Ôn Hy Thanh vừa nói vừa cười bước ra từ phòng trà, cả hai còn khoác vai nhau nữa.