[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 72: Người Trong Mộng
Một phút ôm chặt
Tiếp một nụ hôn mười phút.
— “Người Trong Mộng” – Vương Phi
“Baby, em có nhớ anh không?”
Trời biết câu tiếng Quảng khàn khàn của Chu Liệt có sức hút đến nhường nào.
Chữ “Baby” này cô chỉ từng nghe qua video, giờ được nghe phiên bản trực tiếp, đây là lần đầu tiên.
Cô cố nén lại cảm giác muốn hét lên, quay đầu lại, đối diện ánh mắt anh đầy tà mị và nóng bỏng, như muốn làm cô tan chảy.
Cô khẽ mở môi: “Nhớ.”
Nghe Ôn Tự nói nhớ, Chu Liệt kéo dài giọng “Ồ~”, môi anh khẽ lướt qua tai cô, rồi lại thấp giọng hỏi: “Nhớ nhiều không?”
Ôn Tự không muốn trả lời bằng lời, mà chọn chứng minh bằng hành động.
Cô vươn tay, ôm lấy sau gáy anh, lần nữa dâng môi lên. Lần này, cô chủ động tấn công thẳng vào.
Chu Liệt sững lại một chút, tay ôm eo cô siết chặt hơn.
Ôn Tự bị ép vào mép bàn, chỉ có thể nghiêng đầu để hôn anh. Tay còn lại không biết làm gì, đành đưa lên, loạn xạ vuốt ve mái tóc anh.
Nhưng tư thế hôn này thật sự rất có cảm giác.
Rất mờ ám và đầy căng thẳng, cộng thêm hương vị đã lâu không được nếm trải, khiến cô không thể ngừng lại.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Tiểu Chu giật mình, ngẩng đầu lên. Thật lòng mà nói, lúc này cô rất muốn hóng chuyện, nhưng lại không dám, sợ chọc giận luật sư Ôn.
Cô liếc mắt về phía văn phòng của Ôn Tự.
Lúc này, Gia Gia và trợ lý của cô vừa đi lên lầu, thấy cửa văn phòng đóng kín, Gia Gia liền hỏi Tiểu Chu đang ngồi gần cửa: “Luật sư Ôn về rồi à?”
Bình thường Ôn Tự ở văn phòng, cửa sẽ không bao giờ đóng kín. Nếu cửa đóng, nghĩa là cô không có ở đó.
Tiểu Chu lắc đầu, không nói gì.
Cô không nói, chỉ lắc đầu, Gia Gia đinh ninh rằng Ôn Tự vẫn còn ở trong. Thế là, Gia Gia tiến lại gần văn phòng.
Tiểu Chu hoảng hốt!
Trong lòng đấu tranh dữ dội, cuối cùng kịp nói trước khi Gia Gia gõ cửa: “… Luật sư Đàm, luật sư Ôn đang ở trong với bạn trai.”
Gia Gia khựng tay giữa không trung: “?”
Tiểu Chu vừa nói gì cơ?
Ôn Tự và bạn trai ở trong văn phòng?
Ngay lập tức, Gia Gia nhìn Tiểu Chu bằng một biểu cảm khó tả, như muốn hỏi có phải cô nói thật không.
Tiểu Chu không hiểu ánh mắt ấy, chỉ nghĩ gật đầu là an toàn nhất.
Trong văn phòng.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Ôn Tự và Chu Liệt vẫn ôm nhau thêm chút nữa mới buông ra.
Hơi thở của cả hai vẫn còn nóng và hỗn loạn. Áo khoác đen và trắng vứt bừa trên bàn, một vài tập tài liệu rơi tán loạn xuống sàn vì những cử chỉ không kiềm chế của hai người.