[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 71: Thiên Hạ Vô Song
Muốn nói cho em biết, trên khắp thế gian này,
Không một ai khiến anh muốn lao đến hơn.
— “Thiên Hạ Vô Song” – Eason
Sau khi cúp máy, tâm trạng Ôn Tự xao động một lúc. Cô đặt điện thoại lên đống tài liệu rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn qua tấm kính ngắm khung cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài.
Tuyết vẫn rơi không ngừng. Những bông tuyết tựa như những cánh bướm liên tục vỗ vào cửa kính.
Ôn Tự giơ ngón trỏ, nhẹ chạm lên mặt kính. Cảm giác lạnh buốt khiến cô bình tĩnh lại phần nào.
Cô đang nghĩ, không biết Chu Liệt gửi cho mình thứ gì.
Nhưng cũng chỉ nghĩ thoáng qua, rồi cô quay lại bàn làm việc, tiếp tục sắp xếp danh mục chứng cứ và các tài liệu khác.
Giữa chừng, cô dừng lại xem tin tức, lướt một lúc trên Douyin, rồi vào phòng trà lấy một cốc nước nóng.
Sau khi hoàn thành việc soạn thảo đơn kiện và danh mục chứng cứ, cô bắt đầu viết văn bản pháp lý cho vụ án mới nhận. Đến 5 giờ 30 chiều, cô mới dừng công việc, xếp gọn tài liệu cuối cùng trong ngày và nhìn đồng hồ.
Đã 5 giờ 35 phút rồi.
Còn chưa đến nửa tiếng nữa là 6 giờ.
Ôn Tự đứng dậy, giãn gân cốt sau khi ngồi lâu. Cảm thấy không khí trong văn phòng hơi ngột ngạt, cô bước ra ngoài.
“Chào luật sư Ôn.” Thấy cô đi ra, Tiểu Chu lên tiếng chào và hỏi: “Có cần em làm gì không ạ?”
Ôn Tự lắc đầu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó: “À, có đấy, nhưng là ngày mai.”
Nghe vậy, Tiểu Chu lập tức đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng.
Ôn Tự cười, ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi nói: “Ngày mai, em giúp chị gửi tài liệu cho thẩm phán Kỷ ở tòa dân sự, tiện thể lấy bản án vụ quấy rối nơi làm việc… Thôi, lát nữa chị gửi chi tiết qua điện thoại cho em.”
Tiểu Chu nhanh nhẹn đáp: “Vâng ạ, em rõ rồi, luật sư Ôn.”
Ôn Tự gật đầu, bắt đầu đi dạo quanh khu vực chung của văn phòng.
Tiểu Chu tưởng cô sẽ quay lại phòng ngay, không ngờ Ôn Tự cứ đi đi lại lại ngoài đó, làm cô thấy hơi căng thẳng, mắt không dám rời khỏi tập tài liệu.
Cảm giác giống hệt như hồi đi học bị thầy cô giám sát vậy.
Sau một hồi loanh quanh, Ôn Tự dừng lại trước bàn làm việc của Tiểu Chu.
“Tiểu Chu.”
“Vâng?” Tiểu Chu ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch.
“Em đừng căng thẳng.” Ôn Tự nhận ra sự lo lắng của cô, mỉm cười nói: “Chị chỉ muốn hỏi, có bưu kiện nào gửi đến không?”
Tiểu Chu lắc đầu: “Không có. Nếu có, em sẽ báo chị ngay.”
Thì ra là hỏi về bưu kiện, làm cô hết cả hồn.
Nghe Tiểu Chu nói vậy, lòng Ôn Tự có chút hụt hẫng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Vậy em cứ làm việc đi. Nếu 6 giờ có bưu kiện đến, nhớ ký nhận giúp chị.”