[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 66: Yêu Đương Quan Trọng Hơn Trời
Muốn hay không cũng ngày đêm nhớ nhung
Ngay cả giấc mộng ngọt ngào cũng chẳng đủ ngọt.
— “Yêu Đương Quan Trọng Hơn Trời” – Twins
Vì cuộc gọi video đó mà cuối cùng Ôn Tự cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục xem hồ sơ vụ án. Thu dọn bàn làm việc xong, cô đứng dậy xách túi rời khỏi Thành Hòa.
Hôm nay là cuối tuần.
Là ngày về Đa Luân Công Quán ăn cơm cùng bố mẹ.
Khi lái xe về đến cổng khu nhà, Ôn Tự tình cờ gặp Cố Kỳ Thâm vừa lái xe từ trong khu ra. Có vẻ như Cố Kỳ Thâm cũng nhìn thấy cô, liền dừng xe lại.
Cố Kỳ Thâm sống cùng khu với bố mẹ của Ôn Tự.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ sau chuyện ở tiệm chè.
Cố Kỳ Thâm mở lời trước, giọng điệu nhẹ nhàng như mọi khi, không chút lạ lẫm: “Lại về ăn cơm với cô Trương và mọi người à?”
Ôn Tự mỉm cười gật đầu: “Còn cậu thì sao? Giờ định đi đâu? Đừng nói lại hẹn anh họ tôi nữa nhé?”
Buổi trưa, cô đã thấy Bắc Tranh nhắn trong nhóm rằng anh ấy vừa hạ cánh.
Cố Kỳ Thâm gật đầu: “Hẹn đi ăn tối.”
Ôn Tự lại mỉm cười, nói chuyện với Cố Kỳ Thâm vài câu rồi lái xe vào khu nhà.
Về đến nhà, vừa đúng lúc dì Diệp mang bát canh thuốc bổ ra bàn.
Trưa nay, Ôn Tự bảo cô Trương rằng cô muốn ăn canh bổ kiểu Hồng Kông, nên dì Diệp đã học cách nấu theo phong cách đó.
Cô Trương từ trên lầu đi xuống, thấy Ôn Tự đang đi về phía phòng ăn thì cười nói: “Ôn Tự, con ngửi thấy mùi thơm nên chạy về đấy à?”
Ôn Tự ngẩng đầu lên nhìn, chỉ khẽ mỉm cười.
Sau khi dì Diệp bày xong bát đũa lên chiếc bàn ăn phong cách châu Âu, Ôn Tự và cô Trương cùng ngồi xuống, Ôn Tự liền hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”
Từ lúc bước vào nhà đến giờ, cô vẫn chưa thấy Ôn Hy Thanh đâu.
Cô Trương cầm bát múc canh, vừa làm vừa trả lời: “Chiều nay bố con đột xuất phải đi công tác, quên nói với con.”
“Ồ.” Ôn Tự gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cả Ôn Tự lẫn cô Trương đều đã quen với những chuyến công tác bất ngờ của Ôn Hy Thanh.
Ôn Hy Thanh xuất thân từ ngành nội thất, tuy giờ tuổi đã cao nhưng ông vẫn thích tự mình đi khắp nơi để công tác. Lần này ông đi là để tìm hiểu một thương hiệu nội thất xa xỉ nổi tiếng ở nước ngoài mà ông muốn hợp tác.
Ôn Tự gắp một miếng bào ngư, nhai kỹ rồi nuốt xuống, sau đó nói với cô Trương: “Cô Trương, bào ngư hôm nay ngon lắm, mẹ ăn thử đi.”
Nói xong, cô gắp một miếng bỏ vào bát bà.
Cô Trương nhìn cô đầy hài lòng.
Hương thơm của canh thuốc bổ lan tỏa khắp phòng ăn, khiến Ôn Tự càng thêm ngon miệng. Chưa ăn được mấy miếng cơm mà đĩa bào ngư hấp tỏi trước mặt cô đã hết bốn miếng.