[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 57: Về Sự Triền Miên
Muốn cùng anh triền miên
Lời yêu nói mãi chẳng dứt
— “Về Sự Triền Miên” – Trương Mạn Tư
Nhìn bức ảnh với khung cảnh quen thuộc, Ôn Tự như trở về ngày hôm qua, tất cả hình ảnh trên con phố ở Vượng Giác ùa về trong tâm trí.
Không khí đời thường đậm nét của Vượng Giác, phố cá vàng với những túi nước trong suốt phát sáng lấp lánh, quán chè ngọt không bao giờ ngán, cả cây cầu dành cho người đi bộ duy nhất bắc qua phố Nathan.
Hôm đó, ngay tại Vượng Giác, cô đã chụp rất nhiều ảnh.
Có ảnh tự chụp, cũng có những bức do Chu Liệt chụp giúp.
Cũng chính hôm đó, tại phố cá vàng, cô và Chu Liệt đã chụp bức ảnh chung đầu tiên.
Ôn Tự nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, không nói lời nào.
Trợ lý của Trần Ngữ, Tiểu Lâm, đi vào phòng trà để pha cà phê. Đến khi pha xong, cô vẫn thấy Ôn Tự cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, không hề động đậy.
Vì vậy, Tiểu Lâm thăm dò: “Luật sư Ôn?”
Ôn Tự hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lâm: “Hả?”
Tiểu Lâm cười ngại ngùng, sau đó giải thích: “Thấy cô cứ ngẩn người, tôi tưởng có chuyện gì.”
Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Luật sư Ôn, cô đang lo vụ tranh chấp kinh tế liên quan đến chuyện tình cảm à?”
“Ừ.” Ôn Tự đáp qua loa.
Mấy ngày trước, Thành Hòa tuyển dụng ba trợ lý luật sư, yêu cầu bắt buộc là nữ giới. Hiện tại, chỉ có Trần Ngữ tìm được người phù hợp.
Tiểu Lâm từng nghe qua về vụ án mới mà Ôn Tự nhận.
Nghe Ôn Tự nói vậy, Tiểu Lâm tưởng cô thật sự đang đau đầu vì vụ tranh chấp đó, liền không làm phiền nữa, cầm cốc cà phê rời khỏi phòng trà.
Thấy Tiểu Lâm đi rồi, Ôn Tự cất điện thoại, cầm cốc cà phê trên quầy lên nhấp một ngụm, sau đó mang cà phê quay về văn phòng.
Tại Hồng Kông.
Chu Liệt không nhận được tin nhắn trả lời của Ôn Tự, nhưng anh không sốt ruột.
Anh vào nhà hàng của homestay gọi một suất cơm niêu, ăn xong, châm một điếu thuốc, rồi trở lên lầu tắm rửa.
Sau khi tắm xong, chờ màn đêm buông xuống, anh lại từ album ảnh chọn ra vài bức để gửi đi. Nhưng lần này không chỉ một tấm mà là hơn chục tấm.
Ôn Tự vừa từ Thành Hòa bước ra, chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại trên tay đột nhiên reo liên tục.
Cô lên xe, đặt túi xách lên ghế phụ, sau đó mở điện thoại, nhấn vào WeChat.
“…” Lại là Chu Liệt.
Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện là bóng lưng người đàn ông bên biển, ngập ngừng vài giây, rồi mới đưa ngón tay chạm vào khung trò chuyện.
Trước mắt cô là từng bức, từng bức ảnh liên tục hiện ra.
Nhưng lần này không phải ở Vượng Giác.