[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 53: Thuật Luyện Kim
Hóa ra tạm thời bên nhau lại không duyên phận,
Đợi đến năm sau mới trở nên tương xứng hơn.
— “Thuật Luyện Kim” – Dương Thiên Hoa
Câu “Có việc gì à?” ấy, nghe qua liền khiến người ta cảm nhận sự xa cách mơ hồ, cùng với cách xưng hô “Ông chủ Chu” kia nữa.
Chu Liệt im lặng vài giây, sau đó chậm rãi cất giọng, “Chẳng lẽ sau khi mối quan hệ ngắn hạn kết thúc, tôi với luật sư Ôn ngay cả bạn bè bình thường cũng không thể làm? Luật sư Ôn để ý sao?”
Ôn Tự đáp, “… Làm gì có.”
Chu Liệt khởi động xe, vừa bật nhạc trên hệ thống xe, vừa trò chuyện, “Nói thế nào thì trước đây chúng ta cũng từng là mối quan hệ thân thiết, đúng không?”
Không đợi Ôn Tự trả lời, anh tiếp tục, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là sắp đến sinh nhật em, anh muốn sớm nói chúc mừng sinh nhật.”
Trong xe, một bài hát Quảng Đông vang lên mà Ôn Tự nghe không hiểu. Nhưng giai điệu chậm rãi, mang cảm giác như đêm khuya thắp lên nến thơm, rót một ly rượu để cảm nhận men say nhẹ nhàng.
Ôn Tự thoáng sững người, rồi đặt bộ đồ ngủ xuống, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra hồ cá và hòn non bộ trong sân.
Cô khẽ cười, nói, “Anh tra từ thông tin trên chứng minh nhân dân của em, phải không?”
Ngoài lý do này ra, cô không nghĩ được gì khác.
Chu Liệt ừ một tiếng.
Đúng vậy, anh biết được từ chứng minh nhân dân, là lần đi Disneyland, lúc vào cổng cần xuất trình giấy tờ. Địa chỉ nhà cô, anh cũng biết từ đó.
Ôn Tự cười, “Em xin nhận lời chúc sớm từ anh nhé.”
Câu nói vừa dứt, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng nhạc xe phát ra. Một khoảng im lặng bao trùm cả hai.
Rồi sau một lúc im lặng ấy, âm thanh bật lửa vang lên, Chu Liệt cuối cùng cũng lên tiếng, “Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, anh không đợi Ôn Tự trả lời, liền dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Cuộc gọi đến đột ngột rồi lại kết thúc đột ngột khiến Ôn Tự có chút bối rối.
Chợt cô nhận ra mối quan hệ ngắn ngủi mà cô tưởng đã quên từ lâu, có lẽ chưa thực sự bị lãng quên. Chỉ là cô bận rộn đến mức không còn thời gian để nhớ về nó.
Vậy mà anh, vào một ngày bất chợt, lại xuất hiện theo cách không ngờ tới, khẽ gảy lên sợi dây nơi sâu thẳm trong lòng cô.
Một lúc lâu sau, Ôn Tự mới thu hồi dòng suy nghĩ, ánh mắt rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, quay lại giường lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô sấy khô tóc, nằm lên giường.
Đêm hôm đó, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Chỉ vì chiếc váy cưới từ Hồng Kông, cô lại nhớ về màn chạy trốn lãng mạn trên chiếc xe mô tô trước khi chia tay, còn cả nụ hôn dài đầy lưu luyến dưới cầu cảng.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, cô chưa từng làm việc gì vừa ngầu vừa lãng mạn như vậy. Đến mức, bây giờ nhớ lại, cô vẫn còn xao xuyến với Chu Liệt của ngày hôm ấy.