[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 51: Người Đưa Thư
Anh là nghìn lớp tuyết, em là con phố dài,
Sợ rằng khi mặt trời lên, mỗi người đều tan biến.
— “Người Đưa Thư” – Vương Phi
“Nhường đường một chút.”
Một giọng nam trầm bất ngờ chen vào, khiến đám phóng viên vây quanh Lộc Nhiên lập tức lùi lại.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe Range Rover đen chuẩn bị lái vào khu chung cư. Từ cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt sắc nét, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo quét qua đám phóng viên đang chắn trước cổng. Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt của Lộc Nhiên, người đang bị họ bao vây.
“Còn không mau lên xe.” Giọng người đàn ông lạnh băng.
Lộc Nhiên sững sờ một chút, nhanh chóng nhận ra người đàn ông muốn giúp mình, liền vội vàng đẩy đám phóng viên ra, bước nhanh đến, mở cửa xe và ngồi vào ghế sau.
“Ây, đi mất rồi!”
Đám phóng viên vô lương tâm lập tức lao tới, cố nhìn vào trong xe. Nhưng chiếc xe nhanh chóng khởi động và chạy vào trong khu chung cư.
Hai phóng viên định đi theo nhưng bị bảo vệ ở phòng bảo vệ chặn lại, còn cảnh cáo rằng nếu không rời đi, họ sẽ gọi cảnh sát.
Khi xe dừng lại ở bãi đỗ, Lộc Nhiên nhìn người đàn ông đầu húi cua mạnh mẽ ngồi ghế trước, cuối cùng cất lời: “Cảm ơn anh đã giúp tôi lúc nãy.”
Giang Thừa tắt máy, qua gương chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, sau đó giọng điệu trầm ổn nói: “Đám phóng viên đó đã tìm đến khu chung cư, chắc chắn sẽ tìm được nhà cô. Tôi khuyên cô nên chuyển chỗ ở để tránh rắc rối.” Giọng nói của anh hơi khàn.
Lộc Nhiên im lặng.
Không đợi được câu trả lời, Giang Thừa lại nhìn cô qua gương chiếu hậu, im lặng hai giây rồi nhạt giọng nói: “Xin lỗi, là tôi lo chuyện bao đồng.”
Lộc Nhiên ngập ngừng lắc đầu: “Anh nói đúng.”
Không có thêm cuộc trò chuyện nào, cô cầm túi rau và xuống xe.
Giang Thừa cũng xuống xe theo.
Nhìn bóng dáng cô gái cầm túi rau dần khuất xa, cho đến khi dáng người mảnh mai ấy biến mất ở góc đường, anh mới quay người đi về hướng ngược lại.
Buổi chiều, Ôn Tự đến nhà Lộc Nhiên ở Tử Viên, nghe cô kể lại chuyện bị phóng viên vây cổng, cũng biết được một người đàn ông lái xe Range Rover đã giúp cô.
Cô đề nghị: “Chuyển sang căn hộ Tây Sơn ở với mình đi, ở đó an toàn hơn.”
Lộc Nhiên lắc đầu, lập tức từ chối: “Mình không trốn, rõ ràng mình mới là nạn nhân.” Giọng cô rất bình tĩnh.
Ôn Tự mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại đổi ý: “Vậy cậu cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi cho mình ngay. Rảnh mình sẽ qua ở cùng cậu.”
Lộc Nhiên gật đầu, không nói gì thêm.
Ôn Tự ngồi một lát rồi rời đi.
Rời khỏi nhà Lộc Nhiên, cô không đi thẳng mà ghé qua phòng bảo vệ của khu chung cư, hỏi xem gần đây ở căn 1201 có gì bất thường không.