[Hoàn] Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu - Chương 28: Đinh Đinh Xa
“Đinh đinh xa chở đầy người, từng dòng người lướt qua phố xưa.”
— Đinh Đinh Xa – Tạ Khải Kỳ
*
Chụp xong ảnh ở phố Kim Ngư, rời khỏi đó, Ôn Tự nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, liền kéo Chu Liệt vào một quán chè ven đường. Cô gọi một phần ‘kẹo không rơi’ và một phần chè xoài bưởi kèm khoai dẻo.
Món ‘kẹo không rơi’ từng khiến cô nhớ mãi khi về Bắc Thành. Cô cứ không ngừng giới thiệu với Lộc Nhiên, bảo rằng lớp bột lạc bên ngoài thơm ngậy, mà vị ngọt lại không quá gắt, thực sự ngon đến mức muốn khóc.
Cố Kỳ Thâm biết cô thích món này, thậm chí còn mời hẳn một đầu bếp chuyên nấu chè nước ở Hồng Kông về, mở cả một quán chè chỉ để cô có thể ăn món đó bất cứ lúc nào.
Nhớ đến đây, trong lòng Ôn Tự không khỏi cảm thấy áp lực.
Ăn từng viên ‘kẹo không rơi’, trong đầu cô lại nghĩ về một người khác.
Khi cắn đến viên khoai dẻo cuối cùng trong bát chè xoài bưởi, Ôn Tự bỗng thấy bụng mình hơi căng.
Cô làm bộ ngượng ngùng đề nghị: “Ông chủ Chu, hay chúng ta đi dạo thêm chút nữa nhé? Đi tiêu hóa xong mới uống rượu được.”
Chu Liệt chẳng còn cách nào với cô, chỉ biết gật đầu.
Rời khỏi quán chè, anh dẫn cô đến cây cầu đi bộ duy nhất trên đường Nathan.
Anh nghĩ cảnh tượng nhộn nhịp bên dưới cầu chắc đủ để cô chụp ảnh thỏa thích.
Quả nhiên, như dự đoán của anh, Ôn Tự gần như không rời điện thoại khi đứng trên cầu. Lúc thì cô chụp dòng người qua lại, khi lại chụp những chiếc xe buýt đỏ lướt qua, đôi lúc còn quay sang tự chụp ảnh.
Chu Liệt chỉ đứng yên bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
Trong mắt anh lúc này, Ôn Tự chính là hình ảnh điển hình của một cô gái trẻ đến du lịch ở thành phố xa lạ, thích thú chụp lại mọi khoảnh khắc.
Và nụ cười của cô, bởi sự phấn khích mà tự nhiên nở rộ, giống như ánh mặt trời nhỏ bé, mang đến sức hút kỳ lạ làm anh cũng bất giác bị lây nhiễm.
Không biết từ lúc nào, trên cây cầu đã lác đác những người tan làm, cặp kẹp theo túi công văn, vội vàng bước qua.
Chu Liệt rút ánh mắt đang dõi theo cô, cúi đầu kiểm tra điện thoại, rồi lại ngẩng lên nhìn cô.
“Chín giờ rồi.” Anh nhắc.
Đúng lúc đó, Ôn Tự đã chuyển camera sang chế độ quay phim, quay lại khung cảnh nhộn nhịp dưới cầu, thu trọn bức tranh náo nhiệt của Vượng Giác, rồi bỗng nhiên quay máy về phía anh.
Chu Liệt không né tránh ống kính, mà còn thản nhiên nhìn thẳng vào đó, giọng lười nhác nhắc cô: “Đã chín giờ rồi.”
Do chế độ quay phim không phóng to được, Ôn Tự bật cười, vừa đưa máy quay lại gần anh vừa di chuyển: “Anh nhìn vào đây, nói một câu ‘Ôn Tự rất xinh đẹp’ đi.”
Cô vừa nói vừa cười.
Chu Liệt liếc cô, không đáp.
Ôn Tự lập tức lắc tay anh, giọng điệu làm nũng: “Nói đi mà, nói ‘Ôn Tự rất xinh đẹp’ đi.”