[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 9: Anh lại muốn ép buộc
Khi Tư Cẩn dùng khăn lau tóc bước vào phòng khách, Lục Phóng Tranh vẫn ngồi trên ghế sofa, chăm chú xem bộ phim “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” phiên bản Hồng Kông năm 2001.
Mái tóc anh chưa được sấy khô, yên lặng ngồi đó trông như một chú cún nhỏ ướt át.
Lục Phóng Tranh là người Anh gốc Hoa, tổ tiên của anh đã ra nước ngoài từ đời ông cố đã lập nghiệp và gây dựng một cơ nghiệp riêng ở Anh.
Qua nhiều thế hệ, gia đình anh gần như không còn ai nói tiếng Trung.
Dù vẫn học tiếng Trung, nhưng trước khi gặp cô vào năm 20 tuổi, anh thật sự ít tiếp xúc với văn hóa Trung Quốc.
Sau này, không hiểu sao anh lại yêu thích phim võ hiệp Hồng Kông.
Mỗi lần không có việc gì làm, anh lại cuộn mình trên sofa, tìm một bộ phim để cùng cô xem.
Tư Cẩn tiến lại gần sau lưng Lục Phóng Tranh, chiếc khăn trên tóc cô trượt xuống, vô tình che kín đôi mắt anh.
Cô bật cười, “Không được đi ngủ khi tóc chưa khô.”
Anh cũng mỉm cười, nắm lấy tay cô, lo lắng nói, “Giúp anh nghe xem bây giờ Triệu Mẫn đang nói gì?”
Tư Cẩn biết thói quen của anh, “Tiếng phổ thông còn không hiểu mà lúc nào cũng đòi nghe tiếng Quảng Đông.”
Cô nhìn lên màn hình tivi, lúc đó là cảnh Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược đang cử hành hôn lễ.
Lê Tư là hình mẫu Triệu Mẫn xinh đẹp nhất trong lòng cô, xuất hiện tại hôn lễ của Trương và Chu, làm xáo động không chỉ trái tim Trương Vô Kỵ.
Cô khẽ nói theo giọng của Lê Tư, gần như cùng lúc, “Ta, Triệu Mẫn, từ trước đến giờ không thích ép buộc.”
Cốt truyện vẫn tiếp tục, nhưng tâm trí Tư Cẩn lại dừng ở đó. Cô nhớ ra.
“Trong nguyên tác của ‘Ỷ Thiên Đồ Long Ký’, Triệu Mẫn nói là ‘Ta nhất quyết phải ép buộc.'”
Vừa nói xong, Lục Phóng Tranh bỗng nhiên quay đầu lại, vòng tay ôm eo cô, kéo cô qua sofa để cô ngã lên người anh.
Anh nhích sang mép sofa, để Tư Cẩn có thể nằm thoải mái hơn.
Hai người họ vẫn sát lại gần nhau, giữa họ chỉ cách một lớp áo ngủ mỏng.
Tư Cẩn vẫn cầm chiếc khăn, lần nữa áp lên đầu anh, cố chấp nói, “Phải lau khô tóc trước.”
Nhưng anh chẳng nghe lời mà tiến đến gần cô hơn, tìm kiếm đôi môi cô rồi nhanh chóng chiếm lĩnh.
Ban đầu cô vẫn cố tiếp tục lau tóc cho anh, nhưng dần dần đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào này.
Một lúc lâu sau anh mới rời ra một chút. Tiếng Quảng Đông cả hai không hiểu lắm từ phim lại trở thành nhạc nền êm dịu cho giây phút này.
Tư Cẩn nhìn vào mắt anh, cố ý trêu anh, bắt chước biểu cảm của Triệu Mẫn, “Em không bao giờ thích ép buộc.”
Lục Phóng Tranh nở nụ cười sâu hơn, đáp lại, “Anh lại muốn ép buộc.”
Anh ngồi dậy, ôm eo cô, để cô nằm thoải mái trên sofa.
Họ cùng chia sẻ một nụ hôn dài, làn da hai người áp sát nhau, nhịp tim anh hòa cùng cơ thể cô.