[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 85: You may now kiss the bride
“I do solemnly declare, that I know not of any lawful impediment why I, Si Jin, may not be joined in matrimony to Edward Lu…”
(Tôi xin trang trọng tuyên bố, rằng tôi không biết có bất kỳ trở ngại pháp lý nào ngăn cản tôi, Tư Cẩn, không thể kết hôn với Lục Phóng Tranh…)
Lễ cưới đã kết thúc, Elizabeth với lý do để không gian riêng cho đôi vợ chồng mới cưới, đã dẫn tất cả khách mời rời khỏi, cả tòa lâu đài trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người họ.
Tư Cẩn lặp lại lời thề trong đám cưới mà khi đó cô không thể hoàn thành khi đối diện với ánh mắt của anh, sau đó mở đôi mắt hơi say và nhìn về phía Lục Phóng Tranh.
Cô học theo giọng của vị linh mục: “I now proclaim you husband and wife, you may now kiss the bride.”
(Giờ tôi tuyên bố hai người là vợ chồng, bây giờ anh có thể hôn cô dâu rồi.)
Giấy chứng nhận kết hôn ở Anh chỉ là một tờ giấy mỏng, trên đó có chữ ký của họ.
Hai người chứng hôn, Trình Hân và Robert, cũng đã ký tên. Margaret không tham dự lễ cưới của họ.
Ánh mắt của Lục Phóng Tranh không rời khỏi tờ giấy đó cho đến khi Tư Cẩn lên tiếng.
“Anh yêu em.” Anh nói, sau đó cúi xuống hôn Tư Cẩn, tay phải của họ đan chặt vào nhau, còn tay trái của Lục Phóng Tranh vẫn nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh nói: “Anh sẽ mua nhiều bản sao.” Hai bảng một bản, đóng khung lại.
Tư Cẩn mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Lúc còn khách cô đã không kìm được nước mắt, đến lúc tuyên thệ thì nước mắt tuôn rơi.
Giờ ở bên Lục Phóng Tranh, có lẽ là do rượu, lòng cô chỉ tràn ngập niềm hạnh phúc chưa từng có trong cuộc đời.
Cô vẫn mặc chiếc váy cưới do Zora Moore tặng, từng lớp ren tinh xảo phức tạp khiến cô trông như công chúa Ann tiếp phóng viên tại dinh thự.
Lục Phóng Tranh tháo vương miện nguyệt quế trên đầu cô xuống, trang trọng như cách người chồng thời xưa của Trung Quốc vén tấm khăn đỏ của vợ trong ngày cưới.
Sau đó, cô kéo Lục Phóng Tranh đứng dậy khỏi giường, nhảy nhót như một chú chim nhỏ vui vẻ mở máy quay đĩa trong phòng.
Chiếc máy quay đĩa cổ phát ra tiếng “cạch” nhẹ khi khởi động, sau âm thanh xào xạc, một bản nhạc hơi rè bắt đầu vang lên.
Vừa rồi dưới ánh mắt và lời chúc của khách khứa, họ đã nhảy điệu nhảy đầu tiên, rồi điệu thứ hai, thứ ba… các điệu nhảy còn lại đều dành cho riêng họ.
Tư Cẩn không biết mình say do vài ly rượu vang nóng hay say trong điệu waltz xoay vòng, họ dường như chỉ dừng lại trong căn phòng đó.
Âm thanh từ máy quay đĩa dần xa, Lục Phóng Tranh khẽ ngân nga, họ đi qua hành lang, dưới ánh nhìn của chủ nhân lâu đài năm xưa, bước xuống cầu thang đầy hoa hồng đỏ và trắng đến sảnh lớn.
Trong sảnh không bật đèn, chỉ có một cây thông Noel khổng lồ đứng sừng sững ở góc tường, ánh sáng sặc sỡ hòa với ánh trăng bên cửa sổ tạo nên một buổi lễ không lời.