[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 84: Một khởi đầu khác cho cuộc đời sau này
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 84: Một khởi đầu khác cho cuộc đời sau này
“Vậy đồng tiền trong túi của Leprechaun thực sự có phép thuật gì?”
Đó là một đêm Halloween kinh hoàng mà Tư Cẩn sẽ không bao giờ quên.
Lục Phóng Tranh lái xe đưa cô từ Londonderry về Hillsborough. Đôi khi họ đi ngang qua biển, đôi khi gặp núi, nhưng anh luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng.
“Đồng xu bạc sẽ tự quay lại túi sau khi ông ấy tiêu tiền, còn đồng xu vàng thì dùng để hối lộ trong trường hợp khẩn cấp, thường sẽ biến mất vào lá cây hoặc bụi cây sau khi ông ấy rời đi.”
Anh nhìn sang Tư Cẩn một cái: “Sao em vẫn còn nhớ chuyện này?”
Đêm nay, trước khi anh kịp kể hết câu chuyện về Leprechaun xanh, bầu trời đêm trên sông Foyle đã được thắp sáng bởi pháo hoa.
Tư Cẩn quay sang anh, cảm thấy có chút cảm xúc khó hiểu nhưng rồi bật cười từ tận đáy lòng.
“Chỉ là em muốn trò chuyện cùng anh thôi.”
Đèn xe không thể chiếu sáng toàn bộ màn đêm, khi trời sáng, họ sẽ trọn vẹn trao mình cho nhau, cùng đối diện mọi điều trên đời, dù là điều tồn tại hay hư vô.
Họ quay lại Hillsborough để lấy giấy tờ của Tư Cẩn, còn giấy tờ của Lục Phóng Tranh đã được anh cất giữ cẩn thận trong túi tài liệu. Anh lái xe đưa cô đến sân bay quốc tế Belfast, rong ruổi trong màn đêm đen.
Trời mưa khi gần sáng, Tư Cẩn mặc chiếc váy cưới màu ngà voi, Lục Phóng Tranh dùng áo vest của anh che chắn cho cô khỏi gió mưa khi họ chạy vào sảnh sân bay.
Belfast không phải là một thành phố lớn, chỉ có một số ít chuyến bay đi London.
Đêm muộn, sân bay vắng vẻ chỉ có một vài du khách mệt mỏi cùng nhân viên quầy vé thường gọi sai tên khách Trung Quốc.
Mọi thứ dường như giống hệt lần đầu Tư Cẩn từ Trung Quốc bay đến đây.
Họ ngồi trong sảnh chờ, cô tựa vào vai Lục Phóng Tranh, dõi mắt nhìn màn hình điện tử trước mặt.
Nó hiển thị thông tin chuyến bay và cổng lên máy bay, có một chuyến bay được ghi chú là mưa lớn và có bão. Cô không biết liệu trời ở Belfast đã ngớt mưa chưa.
“Lục Phóng Tranh, lần đầu tiên em bay đến Anh, khi quá cảnh ở sân bay Heathrow để đến Belfast, vé máy bay không có ghi số cổng.”
“Em không biết mình nên đi đâu, rất sợ sẽ lỡ chuyến bay, một mình bối rối đi lòng vòng khắp sân bay.”
Đó cũng là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với người nước ngoài.
“Sau đó, em lấy hết can đảm, dùng tiếng Anh không thành thạo để hỏi nhân viên sân bay, rồi mới biết hóa ra mình chỉ cần chú ý theo dõi màn hình này thôi.”
Đây là những cảm giác ngượng ngùng, bất lực và xót xa mà cô đã giữ trong lòng nhiều năm.
Anh và cô đến từ hai thế giới rất khác nhau, cũng như giữa Anh và Trung Quốc có nhiều khác biệt.
Cuộc đời của anh có lẽ chưa bao giờ có chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng giờ cô lại cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của anh.