[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 83: Anh hy vọng lúc ấy vẫn đang nắm tay em như hôm nay
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 83: Anh hy vọng lúc ấy vẫn đang nắm tay em như hôm nay
Tư Cẩn không tự hóa trang Halloween cho mình, nhưng cô đã vẽ vài trái tim màu đen lên mặt Lục Phóng Tranh.
Cô giải thích: “Lễ hội thì cũng phải có chút không khí lễ hội.”
Londonderry là thành phố lớn thứ hai ở Bắc Ireland, trong thời kỳ bị bao vây năm 1690, nó không bị pháo kích phá hủy và hiện vẫn giữ được tường thành gần như nguyên vẹn. Lúc này, họ đang đi dạo trên bức tường thành rộng rãi, đủ lớn để xe ô tô có thể chạy qua.
“Nhìn từ trên cao, Londonderry không khác nhiều so với những thị trấn khác ở Bắc Ireland,”
Đây là lần đầu tiên Tư Cẩn đến đây.
Điều khiến nó trở nên đặc biệt chính là không khí Halloween. Cô nhìn xuống thành phố, thấy một số tòa nhà cao, nhà thờ được chiếu sáng bằng ánh đèn màu xanh lá đặc trưng của lễ hội, bí ngô và những hình tượng quỷ quái đa dạng chiếm lĩnh thành phố.
Khiến cô bật cười là những người Anh hài hước trong không khí lễ hội, nhiều người hóa trang thành các phiên bản khác nhau của “Donald Trump” liên tiếp đi ngang qua họ.
“Mỗi thị trấn đều có điểm đặc biệt riêng, nếu con tim để tâm, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên.”
“Người Ireland gọi thị trấn này là ‘Derry,’ còn người Anh lại gọi nó là ‘Londonderry.'”
Lục Phóng Tranh sinh ra ở London, anh không hoàn toàn là người Bắc Ireland.
“Nếu em gọi nơi này là ‘Derry,’ có làm anh phật lòng không?”
Londonderry nằm ở biên giới giữa Bắc Ireland và Ireland, là trung tâm của phong trào đòi độc lập.
Gió thổi mạnh ở Londonderry, Lục Phóng Tranh tháo chiếc khăn quàng cổ mà Tư Cẩn đã cuốn quanh cổ anh trước khi ra ngoài và đeo nó cho cô. Vậy là cô có đến hai chiếc khăn.
“Em chắc chắn muốn nói về mâu thuẫn dân tộc vào một ngày vui vẻ như hôm nay sao?”
Tư Cẩn chỉ đùa một câu. Cô giả vờ như hai chiếc khăn trên cổ nặng nề đến mức cô khó thở, khiến Lục Phóng Tranh phải bật cười và chỉnh lại giúp cô.
Cuối cùng, cô vẫn tự tháo chiếc khăn anh quàng cho mình, tháo luôn chiếc khăn xanh dương nhạt của cô, rồi buộc hai chiếc lại với nhau, một nửa quấn quanh cổ mình, một nửa quấn quanh Lục Phóng Tranh.
Anh ôm chặt lấy vai cô, cùng nhau đi xuống khỏi tường thành. Khi đi qua bãi đậu xe, họ gặp một nhóm du học sinh Trung Quốc vừa xuống khỏi một chiếc xe buýt lớn.
Tư Cẩn lại bình luận: “Nếu Bắc Ireland trở về với Ireland, có lẽ họ sẽ không còn gọi mình là ‘du học sinh Anh quốc’ nữa.”
Còn cô thì không như vậy, chí ít là vì trường thạc sĩ của cô nằm ở vùng London.
Lục Phóng Tranh kéo chiếc khăn quàng của cô lên cao hơn, che đi nửa khuôn mặt cô.
Sau đó, như một điệp viên đang làm nhiệm vụ, anh nghiêng đầu qua và giả vờ hôn cô, rồi nói thì thầm vào tai cô: “Em muốn bị người Bắc Ireland chống độc lập bắt đi, hay là người Anh ủng hộ thống nhất?”
Tư Cẩn hơi nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“Are you a radical English?”
(Có phải anh là người Anh cấp tiến không?)