[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 8: Chiếc hộp nhẫn
“Người Anh mà lại nói đi làm ở Trung Quốc là ‘về’, có hơi không thích hợp nhỉ?”
Tư Cẩn tay cầm dao nĩa, chăm chú đối phó với miếng bít tết trên đĩa.
Lục Phóng Tranh ngồi đối diện chỉ cười, “Không phải về nước mà là về bên em, thế được chưa?”
“Cũng nhiệt tình quá nhỉ.”
Tư Cẩn nếm một miếng, gió biển thổi tung tấm khăn bàn trắng tinh, cũng làm mái tóc dài của cô rối tung. Lục Phóng Tranh đưa tay ra mỉm cười giúp cô lau đi vết sốt dính bên môi.
Cô cúi đầu mỉm cười, tiếp tục tập trung vào món ăn.
“Đôi lúc nhớ món bít tết 4.5 bảng ở siêu thị Marks & Spencer.”
Lục Phóng Tranh lau tay bằng khăn ăn, mắng nhẹ, “Không biết điều gì cả.”
Tư Cẩn đã quen với sự trách móc anh dành cho sự “vô tâm” của cô, cô chỉ vào miếng bít tết trên đĩa.
“Đây là phần tốt đẹp trong cuộc sống, nhưng không phải chuyện thường ngày. Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời thì lần sau em sẽ mời.”
Nghe giọng cô, anh vô thức dừng tay.
“Đã tìm được nhà chưa?”
Căn hộ với Thiệu Xuyên cô chắc chắn sẽ không ở lại, căn nhà cũ mà Từ An Bình đã cho cô từ lâu cũng đã xuống cấp nên không ở được.
Cô nhanh chóng quyết định bán căn cũ.
Ngôi nhà mà cô đã chọn lọc kỹ lưỡng lúc bấy giờ quả thật rất hút khách, chỉ đăng bán vài ngày đã có người mua.
“Dù bị lỗ một chút, giá căn mới mua cũng không phải tốt, nhưng nói chung là ổn. Cần sửa sang lại, khoảng một tháng nữa là có thể ở. Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?”
“Sẽ ở lâu hơn một chút.”
Lục Phóng Tranh đặt dao nĩa ngay ngắn giữa đĩa, người phục vụ dọn món chính đi.
Món tráng miệng là quả bánh mâm xôi được tạo hình thành con bướm.
“Anh mới mua một căn nhà ở đường Hòa Bình, tháng này em có thể ở tạm đó.”
Sự chú ý của Tư Cẩn ban đầu đều dồn vào con bướm, nghe thấy vậy, cô ngước lên, trong lòng có chút thắc mắc.
Theo truyền thống gia đình anh, hầu như họ không mua nhà ngoài nước Anh.
Đường Hòa Bình…là trung tâm Hạ Thành.
Lục Phóng Tranh không thích ăn đồ ngọt, nên hai con bướm đó đều để lại cho Tư Cẩn, anh lịch sự cảm ơn người phục vụ, rồi đặt con bướm của mình trước mặt Tư Cẩn.
“Vậy dự án sau đó thế nào rồi, cứ để cô ta ăn cắp à?”
Tư Cẩn xếp hai con bướm lại gần nhau, “Em không quan tâm người khác trong công ty coi mình là kẻ yếu, trong thời điểm tranh chức tổng biên tập này, dư luận như vậy có lợi cho em hơn.”
“Còn về phương án, nước mình có nền văn hóa truyền thống năm nghìn năm, có biết bao thứ độc đáo và quý giá. Đổi phương án thôi, đâu phải nhảy xuống biển.”