[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 48: Khi quen em, anh đã không còn là cậu bé nữa rồi, em biết mà
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 48: Khi quen em, anh đã không còn là cậu bé nữa rồi, em biết mà
Lục Phóng Tranh không dẫn Tư Cẩn và bà của anh, cùng với Zora Moore, đi ăn tối cùng nhau vì sợ cô sẽ cảm thấy không thoải mái. Nếu không vì công việc lần này, anh biết cô sẽ không gặp mặt gia đình anh.
Anh dẫn cô đến trước một biệt thự kiểu vùng quê. Khu vườn phía trước trồng đầy hoa thược dược với nhiều màu sắc đang dần tàn úa. Đã chín giờ tối, trong khu vực này chỉ có biệt thự này vẫn còn sáng đèn.
Lục Phóng Tranh khẽ thả tay Tư Cẩn ra, bước lên bậc thềm và gõ cửa. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Người mở cửa là một bà lão tóc bạc, vừa nhìn thấy Lục Phóng Tranh đã hồ hởi ôm chầm lấy anh một cách hơi quá đà. “Oh, Edward! How are you doing?”
(“Ồ, Edward! Cháu sống thế nào rồi?”)
Lục Phóng Tranh cũng ôm lấy bà, đặt cằm lên vai bà và nói giọng tinh nghịch hiếm thấy: “Never been better, Granny. What about you?”
(“Cháu rất tốt, còn bà thì sao?”)
Bà lão buông anh ra, nhìn anh cẩn thận. “Not bad. I miss you very much. Oh, my little boy.”
(“Cũng không tệ. Bà rất nhớ cháu, ôi, cháu trai bé bỏng của bà.”) Rồi bà lại ôm anh vào lòng một lần nữa.
Tư Cẩn đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng thân thiết của hai bà cháu mà thoáng bối rối, không biết nên làm gì. Hình ảnh của một Lục Phóng Tranh khác lạ này khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
Sau khi ôm nhau một lúc, bà của Lục Phóng Tranh – Elizabeth – cuối cùng cũng để ý đến Tư Cẩn, người đang đứng cạnh và mỉm cười lịch sự nhìn họ trong màn đêm.
“That’s Annie?”
(“Đây là Annie phải không?”)
Bà Elizabeth không đợi Lục Phóng Tranh gật đầu đã bước xuống bậc thềm, nắm lấy tay Tư Cẩn, chạm má vào hai bên má cô rồi đối diện cô với nụ cười trìu mến.
“Oh, sweety, what an oriental beauty!”
(“Ôi, cháu yêu, đúng là một mỹ nhân phương Đông!”)
Bà nắm lấy tay Tư Cẩn, dẫn cô lên bậc thềm của biệt thự. “Don’t mind those dying dahlias, my dear, this is a necessary process of life.”
(“Đừng bận tâm về những bông hoa thược dược sắp tàn kia, cháu yêu à, đó là quá trình tất yếu của cuộc sống.”)
Rõ ràng bà Elizabeth đã uống chút rượu, và vào giờ này ở Anh khó mà tìm được ai chưa uống rượu – trừ khi họ đã đi ngủ sớm.
Khi bước lên bậc thềm, bà quay lại nhắc nhở Tư Cẩn: “Be careful of the steps, Edward used to wrestle on the steps when he was a child. Of course, he was still wearing diapers.”
(“Cẩn thận mấy bậc thềm này nhé, Edward hồi bé thường xuyên ngã trên mấy bậc này. Tất nhiên, lúc đó nó vẫn còn mặc tã cơ.”)
“Anyway, you are wearing such a lovely dress. I must say, I love this dress. When I was young, my mama…”
(“Dù sao thì, cháu mặc chiếc váy đáng yêu quá. Bà phải nói là, bà thích chiếc váy này lắm. Hồi bà còn trẻ, mẹ bà…”)
Tư Cẩn bị Elizabeth nắm tay kéo đi, ánh mắt vô tình chạm vào Lục Phóng Tranh đang đứng trên bậc thềm.
Anh nhún vai bất lực và thì thầm với cô qua khẩu hình: “That’s my granny.”