[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 38: Là cô đã luôn nhìn nhầm
Tư Cẩn nghe thấy tiếng chuông cửa thì đóng laptop lại.
Cô tràn đầy kỳ vọng mở cửa ra, nhưng lần này người đứng trước cửa là Celine.
Ngoài bộ trang phục công sở đen tuyền, Celine trông không có nhiều thay đổi so với lần gặp ở London. Bà hơi nhấc tay đang khoác túi Hermès lên.
“Liệu tôi có thể vào ngồi một chút không?”
Tư Cẩn mỉm cười, hơi nghiêng đầu.
“Nếu là Hải Nhan đến, chắc chắn tôi sẽ không cho cô ấy vào.”
Mắt cá chân của cô đã gần như hồi phục hẳn, lúc này cô đang bận rộn trong phòng khách và rót cho Celine một ly trà.
“Tổng biên tập không uống trà xanh, nhà tôi cũng không có cà phê, đây là trà ô long.”
Trong lúc cô quay người bận rộn, Celine đã kín đáo quan sát khắp căn nhà.
“Bao nhiêu tiền?”
Bà đang nói về ngôi nhà này.
Tư Cẩn nhạy cảm nhất với kiểu ngạo mạn ấy. Cô ngồi xuống đối diện Celine, không chút khách sáo đáp: “Cô có thể tự tra cứu giá trên mạng.”
Celine hít sâu một hơi. Tư Cẩn là người do chính bà đào tạo, bà dĩ nhiên hiểu rõ cô.
“Annie, chúng ta không nhất thiết phải làm kẻ thù của nhau.”
Celine nhạy bén nhận ra sự thù địch của Tư Cẩn, nhưng lại không bao giờ nhận ra sự kiêu ngạo của chính mình.
Tư Cẩn không chịu thua, “Từ lúc cô quyết định phớt lờ hành động của Hải Nhan, để cô ấy sao chép tác phẩm của tôi và thăng tiến lên tổng biên tập, chúng ta đã là kẻ thù rồi.”
Huống chi cô ta từng vì sự nghiệp của mình mà bày mưu hãm hại cô, cùng với sự việc ở London lần này.
Celine nhìn chén trà ô long bên cạnh, thoáng chốc có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng.
“Đã qua lâu rồi, tại sao cô vẫn còn chấp nhất chuyện này?”
Tư Cẩn khoanh tay mỉm cười điềm tĩnh, “Kẻ gây hại không có quyền yêu cầu người bị hại phải quên đi.”
Celine ngẩng đầu lên, đối diện với Tư Cẩn một lúc, “Chúng ta hãy vào thẳng vấn đề.”
Bà lấy ra một xấp ảnh từ chiếc túi da cá sấu đặt trước mặt Tư Cẩn.
Đúng như dự đoán, bà có vài bức ảnh khác – hôm đó, trong show ở London, cô và Lục Phóng Tranh đã có lúc ở riêng.
Hai người họ tay trong tay rời khỏi đông đảo người qua đường, anh dùng áo khoác để che chắn cho cô. Thậm chí còn có ảnh họ cùng bước xuống từ taxi tối hôm đó, cùng nhau đi dạo trên bãi biển.
Tư Cẩn xem xong toàn bộ ảnh, vẻ mặt của Celine lúc này đầy vẻ tự tin.
Không làm paparazzi thì thật là tiếc.
“Thực ra hôm đó, cậu thanh niên đã cứu cô khỏi đám phóng viên cũng không tệ, tại sao cô phải nhắm vào Lục Phóng Tranh?”
Bà nghĩ mình đã nắm được nhịp điệu câu chuyện.
“Những bức ảnh này tôi chưa cho Hải Nhan xem qua, cô ấy cũng không biết sự tồn tại của chúng. Tôi thực sự đã khuyên cô ấy đừng gây thù với cô, nhưng cô biết đấy, đầu óc cô ấy…”