[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 22: Không phải anh không thể về sao?
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 22: Không phải anh không thể về sao?
Tư Cẩn đứng bên cửa sổ, vừa uống trà nóng vừa cầm tờ poster bị vò nát.
Đó là bức ảnh của cô, có người đã gạch đi đôi mắt của cô và viết lên đó những lời độc địa, nguyền rủa cô chết đi.
Cô xé nhỏ poster ra ném vào thùng rác, không còn đường lui nào nữa.
Hạ Thành đổ mưa lớn, tháng Ba mang theo sấm chớp, cô đã nghe tiếng sấm cả buổi chiều.
Trên máy tính, bản tin phát đi phát lại, cơn bão cuồng phong đang ập vào Anh Quốc, mọi chuyến bay tại London đều bị dừng, hàng chục ngàn hành khách kẹt lại ở sân bay.
Lục Phóng Tranh không thể về được.
Trình Hân vừa ra khỏi phòng mổ, lại gọi điện thoại tán gẫu với cô.
“Tiểu Cẩn, cậu biết không, tối qua đột nhiên có rất nhiều bài viết trên Douban đứng ra minh oan cho cậu, nói rằng Mạnh Hòa bị thay thế là vì cô ta ra vẻ ngôi sao, không hề liên quan đến cậu.”
“Fan hai bên cãi nhau dữ dội, chưa đầy một lúc mà đã có đến năm nghìn bình luận rồi.”
Tư Cẩn vẫn chưa biết chuyện này, cô vừa nghĩ vừa ngắm nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ.
“Có phải cậu đăng bài không?”
Lập tức cô cảm thấy bên đầu dây kia, Trình Hân hoàn toàn cạn lời.
“Làm ơn, cậu nghĩ mình có sức làm được vậy sao? Mướn người bình luận đắt lắm đấy, nếu là mình, cậu phải thanh toán tiền cho mình mới được.”
“Dù sao thì giờ fan của Mạnh Hòa cũng không còn thời gian chửi cậu nữa, họ đang nhắm vào An Nghi.”
Tư Cẩn không nhịn được bật cười, dường như chỉ khi trò chuyện với Trình Hân, cô mới có thể thoải mái thế này.
Trước đây Trình Hân từng nói, chính cô ấy mang lại sự “ấm áp” trong lòng Tư Cẩn, khiến cô trở nên giống một người bình thường với đủ cung bậc vui buồn.
“Là An Nghi, chắc chắn là cô ấy rồi.”
Lục Phóng Tranh không phải Andrew, anh ta không hiểu những chuyện phức tạp thế này, cũng không quan tâm đến những việc mà anh ta thấy là không cần thiết.
Tư Cẩn nằm xuống ghế sofa, tiện tay cầm lên một quyển sách.
“Mình muốn nghỉ ngơi một chút. Cậu bận cả đêm rồi, không định về nhà ngủ sao?”
Giọng Trình Hân vẫn còn hào hứng.
“Giờ mình không thể yên lòng, hôm qua bác sĩ ở bệnh viện Hạ Thành đã thực hiện được một kỳ tích! Dù cậu nghe cũng không hiểu, mình cũng sẽ không giải thích chi tiết.”
“Nhưng ca mổ này dễ gặp biến chứng, nên vẫn phải theo dõi tiếp.”
“Nhà cậu xa bệnh viện quá, mấy ngày nay mình ở khách sạn gần đó. Nhưng nếu cậu cần mình, nhất định phải nói với mình nhé.”
Tư Cẩn khẽ gật đầu, lặng lẽ ngắt máy.
Giờ phút này cô không thể ngủ được, nhìn bìa cuốn sách trong tay, đó là ‘Kim Tỏa Ký’ của Trương Ái Linh, một cuốn sách chắc là của Trình Hân để lại.