[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 2: Người tình, kẻ yêu thích, đôi lứa ngoại tình
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 2: Người tình, kẻ yêu thích, đôi lứa ngoại tình
Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh dựa sát vào nhau. Cô hút thuốc đến nửa chừng, trước mắt là làn khói mờ ảo chưa tan biến.
Lục Phóng Tranh khoác vai cô, da thịt của họ áp sát vào nhau.
“Đi Lư Sơn ngắm mây đi.”
Tư Cẩn không nhịn được cười, trách nhẹ, “Sao anh cứ tùy hứng thế?”
Cô đưa tay dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trên bàn đầu giường.
Anh cúi đầu, nghịch tóc cô, “Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”
“Cũng chẳng có gì không tốt. Đều là những chuyện đã biết từ lâu, em tính toán khiến hắn có án tích, em cũng lấy lại được thứ mình xứng đáng.”
Tay Lục Phóng Tranh khựng lại một chút, ghé vào tai cô nói khẽ, “Vậy tại sao vừa rồi em…”
Hơi thở nóng bỏng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ bừng. Cô bực tức, xấu hổ cắn nhẹ vào vai anh.
Lục Phóng Tranh quay đầu nhìn dấu răng trên vai mình, sau đó cọ má vào cô.
“Em đang thiếu tiền à?”
Tư Cẩn trượt người từ ngực anh xuống, nằm trên đùi anh, ngửa đầu lên nhìn vào mắt anh.
“Anh nghĩ em trông giống người thiếu tiền sao?”
Chuyện này chưa bao giờ liên quan đến tiền. Chỉ là việc Thiệu Xuyên cần phải trả giá cho những gì hắn đã làm.
Lục Phóng Tranh nhìn cô một lúc, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Trước khi Tư Cẩn nhắm mắt chỉ thấy một cái bóng do hàng mi dày của anh tạo nên.
Sau nụ hôn đó, cô trêu anh: “Sự linh hoạt của anh không tệ nhỉ.”
Lục Phóng Tranh khẽ hừ một tiếng, khóe môi anh mang theo nụ cười, vuốt ve làn da trên mặt cô, giống như đang làm nũng, “Đâu phải hôm nay em mới biết.”
Tư Cẩn nhắm mắt lại, cười gian xảo mà hài lòng, ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, thản nhiên ra lệnh, “Anh đừng nói gì, em muốn ngủ một lát.”
Lục Phóng Tranh khẽ đẩy cô, giọng nói pha chút mờ ám, “Đừng ngủ ở đây, cử động lung tung.”
Tư Cẩn vẫn nhắm mắt, cô lại cười, đưa tay lên nắm lấy khoảng không.
Sau đó cô cố ý cọ sát một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn: “Không phải anh hay từ Anh về đây để ngủ cùng em sao, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Cô nghe Lục Phóng Tranh thở dài bất lực, giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô đã bị anh bế lên, đầu tựa vào vai anh.
“Trước đây không phải em thích nhất là dựa vào vai anh khi ngủ sao? Sáng ngủ, tối cũng ngủ.”
Tư Cẩn càu nhàu, “Đó là chuyện từ lâu lắm rồi.”
Đó là khi cô vừa sống ở Anh một năm, gia đình bất ngờ cắt tiền sinh hoạt của cô, lúc đó là lúc cô bối rối và vô vọng nhất.
Lục Phóng Tranh nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, mỉm cười dịu dàng. Anh biết cô không muốn nhắc lại nên cũng không nói thêm.