[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 18: Lục Phóng Tranh, anh hư rồi đấy!
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 18: Lục Phóng Tranh, anh hư rồi đấy!
“I don’t want a lot for Christmas,
there is just one thing I need,
I don’t care about the presents,
underneath the Christmas tree,
I just want you for my own…”
Tư Cẩn nằm trong vòng tay Lục Phóng Tranh, cùng anh cụng ly theo điệu nhạc vang lên.
Trên TV đang chiếu bộ phim cũ ‘My Fair Lady’ phát hành vào dịp Giáng sinh nhiều năm về trước. Sự chú ý của cô dần rời khỏi bộ phim, khe khẽ hát theo bài nhạc.
Lục Phóng Tranh bật cười, nhấn nút dừng, sau đó cúi xuống nhìn cô.
“Sao không hát tiếp?”
Ngay khi anh bấm dừng, Tư Cẩn cũng ngừng hát, hơi ngẩng cằm lên nhìn anh.
“Hồi đó anh bảo em hát khó nghe.”
Là lúc họ còn ở Hillsborough.
Khi đó cô vừa nhận công việc nhẹ với mức lương đủ trang trải cuộc sống và học hành. Trừ việc có chút sợ hãi trước thái độ nghiêm nghị của Lục Phóng Tranh, phần lớn thời gian xa anh, cô luôn cảm thấy vui vẻ.
Cô thường khe khẽ hát khi ở trong phòng hay vườn, có một lần, khi anh đi ngang qua trên chiếc xe lăn đã nghe thấy.
Anh nhẹ nhàng nói: “Khó nghe.”
Từ đó cô không còn dám hát trong lâu đài nữa.
Nhưng hôm nay Lục Phóng Tranh lại thản nhiên: “Lúc đó anh chưa biết thưởng thức.”
Anh nhẹ vuốt tóc cô, “Sao em lại nhớ kỹ lời chê, còn khi anh khen hay thì chẳng để vào lòng. Em thích nghe lời khó nghe à?”
Tư Cẩn ngồi dậy đối diện với anh.
“Ai lại thích nghe lời khó nghe, Lục Phóng Tranh, ngày xưa miệng lưỡi anh độc địa quá.”
“Trước khi gặp em, những gì anh học được toàn là để đả kích người khác sao?”
Lục Phóng Tranh cũng ngồi thẳng, “Bây giờ tiếng Trung anh học đều là từ em dạy. Em nói đi, giờ muốn nghe gì nào?”
Tư Cẩn hài lòng, “Nói gì cũng được, chỉ cần ngọt ngào là được. Em chưa từng đón Giáng sinh, đặc biệt chờ anh về.”
Giây phút sau, cô bị Lục Phóng Tranh đè xuống ghế sô pha, đôi môi của anh áp lên, rất lâu sau mới rời ra, “Ngọt không?”
“Cái gì?”
Tư Cẩn còn hơi ngơ ngác, một lúc sau mới nhận ra, cô nhẹ nhàng đấm vào ngực anh.
“Lục Phóng Tranh, anh hư rồi đấy!”
Anh vẫn duy trì khoảng cách vài centimet với cô, nụ hôn của anh như sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng khuôn mặt anh khẽ quay đi, nhìn về phía cây thông Noel trong phòng khách.
Sau buổi tiệc cuối năm, Tư Cẩn đã dành hai ngày để dọn dẹp ngôi nhà này, chờ Lục Phóng Tranh về để cùng đón lễ.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng họ kéo kín tất cả rèm cửa, bật đèn trên cây thông Noel, tạo nên bầu không khí đêm Giáng Sinh.
Và món quà anh mang từ Edinburgh về cho cô lúc này cũng nằm dưới gốc cây.
Anh quay đầu lại nhìn cô, nhướng mày, “Cả ngôi nhà em đã trang trí rồi, sao không trang trí bản thân một chút?”