[Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp - Chương 14: Cô không ngần ngại hy sinh tiền đồ của người khác
- Metruyen
- [Hoàn] Càng Muốn Ép Buộc- Mã Đế Nhĩ Đáp
- Chương 14: Cô không ngần ngại hy sinh tiền đồ của người khác
Tư Cẩn ngồi trong quán cà phê, nhìn vào màn hình máy tính, nơi đang hiển thị tin tức nổi bật nhất mấy ngày nay trong giới.
“Tập đoàn Hillsborough tuyên bố sẽ mua lại tạp chí thời trang lâu đời ‘BELLA’. Cựu tổng biên tập của ‘BELLA’, Elisa, đã tuyên bố từ chức, nội bộ cũng sẽ có nhiều thay đổi.”
Người cô đang đợi vẫn chưa tới, cô tiếp tục trò chuyện với Lục Phóng Tranh.
“… Vậy là anh bận rộn dạo gần đây chỉ vì việc mua lại ‘BELLA’ thôi sao?”
Cô nhìn vào khung chat với Lục Phóng Tranh, nơi vẫn còn lưu tin nhắn ngắn gọn anh gửi năm ngày trước khi rời khỏi cô: “Đến ‘BELLA’ đi.”
Bên kia đầu dây, Lục Phóng Tranh cười, “Đây vốn dĩ là cơ hội phù hợp nhất với em. Anh nghĩ em không nên bỏ qua.”
Tư Cẩn mỉm cười, “Hôm qua em đã ký hợp đồng rồi, cô ấy đưa ra mức lương khiến em rất hài lòng. Trong này chắc không có sự trợ giúp nào của anh chứ?”
“Để hoàn thành thương vụ này, anh đã nghiên cứu rất kỹ và tìm hiểu rất nhiều người.”
“Thị trường lớn, nhưng khi nói đến những người thực sự có năng lực, số đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Việc trả lương phù hợp cho người phù hợp, anh không nghĩ đó là sự giúp đỡ.”
Tư Cẩn nhấp một ngụm cà phê, thưởng thức cách nói khéo léo của anh.
“Được thôi, tháng sau em lại phải làm việc cho tư bản rồi.”
Trong tai nghe, cô nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng trở mình, anh nói: “Giờ anh có thể nhìn thấy em không?”
Tư Cẩn chạm vào màn hình để mở camera.
Trên màn hình không phải là hình ảnh của Lục Phóng Tranh mà là màn đêm tĩnh lặng của nước Anh.
Cô không biết anh đang ở đâu, chỉ thấy đỉnh tháp nhà thờ và những chú bồ câu đậu trên đó.
Cô chợt nhớ ra, giờ này chắc là rạng sáng ở Anh.
Anh đưa điện thoại lại gần, để cô thấy rõ khuôn mặt anh.
Không biết vì sao, dù cách nhau cả Đại Tây Dương, dù chỉ qua một màn hình, khoảnh khắc này vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.
“Anh nên nghỉ ngơi rồi, Lục Phóng Tranh.” Giọng cô mang chút nũng nịu.
Lục Phóng Tranh dịu dàng nhìn cô, “Em đoán thử xem anh đang ở đâu.”
Cô thẳng thắn nhận thua, “Em đoán không ra, đầu óc em giờ toàn là anh thôi – đi ngủ sớm đi.”
Cô cố tình ngừng lại.
Anh hiếm khi cố chấp, “Không được, đoán tiếp đi.”
Tư Cẩn suy nghĩ một chút, “Ở Edinburgh.”
Đó là chuyến du lịch duy nhất trong ba năm bên nhau của họ, khi anh có thể rời khỏi chiếc xe lăn.
“What is all this sweet work worth, If thou kiss not me?”
(Nếu em không hôn anh, thì mọi thứ ngọt ngào này còn ý nghĩa gì?)”
Đó là bài thiow ‘Love’s Philosophy’ của Shelley.