[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục - Chương 35: Chơi nát (H)
- Metruyen
- [Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
- Chương 35: Chơi nát (H)
Lúc Tống Lê đá cửa đi vào gót giày cao gót đã bị gãy, cờ lê kia phế muốn chết, chất lượng cửa thật ra cũng không tồi,
Trong phòng có mùi hương lạ lùng, là mùi hương của nước hoa giá rẻ.
Dưới chân đèn là ánh sáng màu tím, trộn lẫn với màu phấn hồng nhiếp phách nhân tâm, chỉ nhìn mặt bàn hỗn độn trước mắt đều làm người cảm nhận được hương diễm vô cùng, càng không cần phải nói tiếng thở dốc ẩn ẩn truyền đến.
Trước rèm chưa được vén lên, Tống Lê muốn dùng cây cờ lê chặt đứt những người phụ nữ khác, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình Hứa Từ.
Người đàn ông chật vật quỳ trên mặt đất, gân xanh trên cánh tay chống sô pha nổi mạnh.
Anh đưa lưng về phía cửa, lại cúi đầu, Tống Lê chỉ có thể nhìn thấy cái ót và bóng lưng của anh, cùng với một chiếc eo nhỏ lộ ra sau khi vén sơ mi lên.
Cà vạt, thắt lưng cùng áo khoác gì đó, tất cả đều bị người thô bạo kéo xuống ném lên thảm.
Tay phải và động tác thở dốc khó có thể ức chế của người đàn ông, biên độ rất lớn lại nhanh, nhưng anh dường như càng khó chịu hơn.
Phía sau còn có mấy người tiến vào theo, nhưng khi Tống Lê nhìn rõ anh đang làm gì, lập tức xoay người bảo bọn họ cút đi.
Cửa bị đá nát, không khóa lại được.
Sau khi Hứa Từ nghe thấy tiếng vang thì quay đầu lại, tóc mái trên trán đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn nổi lên sự ửng hồng khác thường, trong ánh mắt lại không có tình dục, tràn đầy sự thống khổ tức giận, lạnh đến mức đóng băng.
“Tống Lê?” Anh dường như rất ngoài ý muốn người đến là cô nhưng lại cảm thấy may mắn.
Vừa rồi Nhiếp Trung Thành nhét hai người vào đây, Hứa Từ đều ném ra ngoài, chính mình ở đây hơn một tiếng.
Điện thoại còn bị thu đi mất, mỗi một phút mỗi một giây ở đây đều vô cùng dày vò, rồi lại không thể tùy tiện mà ra khỏi cánh cửa này như vậy.
Hứa Từ khi xoay người lưng dựa vào sô pha, một cặp chân dài chống đỡ ngồi trên mặt đất, cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra một phần ngực, góc độ này làm động tác của anh lộ rõ.
Tống Lê thấy anh nắm vật thô dài dưới háng luật động, quy đầu đã nghẹn thành màu đỏ tím, trên mu bàn tay và quần tây có rất nhiều đốm tinh nho nhỏ, nhưng hình như còn chưa đủ.
Anh thống khổ lại ẩn nhẫn, nhìn thấy người đến là cô vẫn dùng một tia lý trí cuối cùng mà khuyên cô như cũ: “… Em đi mau.”
Tống Lê thật sự muốn chửi tục, bây giờ cô rời đi chẳng lẽ để anh ở đây loát đến đứt hay sao?
“Hứa Từ!”
“Thật sự không đùa.” Anh cười một cái, hơi thở nóng đến muốn đốt chính anh thành tro: “Anh bây giờ quá nguy hiểm, em ở đây anh không thể nhịn được.”
Ngửi được hơi thở của cô một giây kia anh cũng không nhịn nổi, tiến thêm bước nữa anh sẽ điên.
Đồ mà Nhiếp Trung Thành làm ra thật đúng là lợi hại, anh chỉ không cẩn thận uống nhầm một ngụm, đã biến thành cái dạng như bây giờ.