[Hoàn - Bk] Bưu Kiện - Nhất Chích Tiểu Tiểu Mễ - QUYỂN THƯỢNG - Chương 3
Buổi sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Đỗ Noãn Thấm đã bò dậy từ trong ổ chăn, quả thực buổi tối cô không ngủ được, buổi sáng không dậy nổi mà ghi hình. Bởi vì hôm nay là thần tượng của cô làm ca sĩ Châu Á lần đầu tham ra lễ trao giải âm nhạc ở nước ngoài, cũng là thời khắc quan trọng đạt được giải thưởng lớn đầu tiên trong lịch sử, quả nhiên lực lượng của thần tượng là cường đại, nguyên nhân là do bọn họ truyền đến năng lượng tích cực, chính mình cũng bất tri bất giác mà tràn ngập ý chí chiến đấu.
Mặt cô đầu kiêu ngạo mà nhìn hiện trường lãnh thưởng của thần tượng trên livestream, lúc cảm thấy kiêu ngạo, tiếng chuông điện thoại vang lên, thông báo ghi tên “Công tử”.
“… Alo.”
“Cậu đang làm gì.”
“Không làm gì cả.” Cô đúng lý hợp tình mà trợn mắt nói dối, sợ lại bị anh giáo huấn.
“Hiện tại mấy giờ rồi.” Đầu dây bên kia hỏi.
“Sắp 12 giờ, làm sao thế?”
Đầu dây bên kia yên tĩnh vài giây.
“… Ừm… Cũng không có gì, chỉ là nói cho cậu một chút, nếu cậu còn nhớ hôm nay đi xem phim mà nói, cậu theo đuổi thần tượng xong rồi xuống, mình ở cửa nhà cậu chờ cậu.” Rõ ràng là lời nói tràn ngập mùi chua, bị anh tức giận mà nói ra.
“!!!!!” Cô quên mất hôm nay đi xem phim, chỉ lo theo đuổi idol, vị đại gia chắc là đến thu thập cô.
Nháy mắt nhảy dựng từ trên ghế xuống, giống như một cơn gió mở cửa phòng ngủ ra vọt vào toilet rửa mặt.
Mẹ Đỗ lúc này đang nấu cơm ở phòng bếp, thấy bộ dáng hấp tấp của con gái, ôn nhu mà nói: “Thấm Thấm, dọn bát đũa ra là có thể ăn cơm.”
“Mẹ, con quên hôm nay đã có hẹn với Nam Cung Dật, con phải nhanh chóng rời đi.” Cô vừa vọt vào vòng ngủ, vừa nói.
“Đúng rồi, ba gần đây làm sao lại không về nhà thế ạ, gọi ba cũng không nhận máy.”
Tay mẹ Đỗ đang xào rau dừng lại một chút, sau đó tiếp tục xào: “Ba con gần đây đi công tác rất bận, không nhận điện thoại rất bình thường.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, nhanh chóng đi thu thập đi, đừng để Cung Dật chờ lâu.” Mẹ Đỗ đánh gãy lời nói của cô.
Nhắc đến Nam Cung Dật, Đỗ Noãn Thấm không nhịn được run run một chút, bất chấp mọi thứ, đến trước mắt người đang tức giận để vuốt ve anh.
Cô vội vội vàng vàng thu thập, mặc chiếc áo lông màu hồng nhạt cùng quần jeans màu lam nhạt, lại khoác thêm áo lông vũ màu trắng, làm làn da cô càng trắng như tuyết, buộc tóc đuôi ngựa sạch sẽ lưu loát, lộ ra hơi thở thanh xuân tràn đầy.
Đi đến ngoài cửa thấy thiếu niên vẫn dựa nghiêng bên cạnh lan can, anh thay đổi một thân quần áo, cũng là một bộ áo khoác trắng, tóc hình như đã sửa sang lại, không hề hỗn độn như ngày hôm qua, một tay đặt trong túi, một tay lơ đãng nghịch điện thoại, một người có khí phách hắng hái, nhìn nhìn đến mức đỏ mặt.
“Cậu chờ lâu rồi chứ?” Vừa mới nói đã hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, đây không phải hỏi không hay sao.