[Hoàn - Bk] Bưu Kiện - Nhất Chích Tiểu Tiểu Mễ - QUYỂN HẠ - Chương 5
Không biết ở trên cầu ngây người bao lâu, người đàn ông anh tuấn thu hồi cảm xúc lái xe về nhà, mới vừa vào cửa di động liền vang lên.
“Mẹ”
“Cung Dật à, con đang ở đâu vậy?”
“Vừa đến nhà” anh xoa xoa giữa mày.
“Vậy sao lại không nhận điện thoại riêng của con vậy?”
“…… Làm mất rồi”
“Ờ, cũng không có gì, chính là nói với con, hôm nay mẹ nhận được thiệp cưới của dì Lăng con đưa tới, con trai của dì ấy kết hôn, mời mẹ tham gia đấy, con và Hân Di cũng mau định ngày đi, cho mẹ già của con cảm thụ loại vui sướng này một chút .” Mẹ Nam vẫn luôn ở bên kia điện thoại nói.
“……”
“Đừng giả điếc với mẹ!”
“Để nói sau đi.”
“Cái gì mà nói sau??? Chẳng lẽ con còn có ý nghĩ gì khác, mẹ cảnh cáo con đấy…” Đôi mắt mẹ Nam đều nhìn thẳng, nóng nảy dậm chân.
“Mẹ, con mệt rồi, cúp máy trước.”
Ở một chỗ khác trên trái đất, mẹ Nam vọt tới phòng bếp cầm ấm nước rót một ly, một bên dùng tay làm quạt giữ mình bình tĩnh: “Tức chết tôi, tức chết tôi, nó muốn tạo phản.”
Sau đó nhanh chóng đi tới thư phòng than thở một tràng với người chồng đang xem tin tức, còn chưa từ bỏ ý định mà nhét điện thoại vào trong ngực ba Nam: “Chồng à, ông mau giúp tôi dạy dỗ nhãi ranh này một chút, tôi thấy nó sắp cao bằng trời rồi!”
“Aida, chuyện của con trai thì để cho chúng nó giải quyết đi, bà sốt ruột cũng vô dụng.” Ba Nam nhét điện thoại trở lại.
“Còn không phải tôi vì muốn tốt cho nó, ông nói xem nó với Hân Di cũng nhiều năm như vậy, cũng nên kết hôn rồi.”
“Tôi nhìn không thấy.” Ba Nam tiếp tục xem tin tức.
“Nói không thấy được là thế nào! Ông có nói rõ ràng cho tôi hay không.” Bà kéo tờ báo xuống.
Bà nghĩ thử: “Chẳng lẽ Hân Di không muốn sao? Công việc của con bé này quá đặc biệt.”
Ba Nam bất đắc dĩ tháo mắt kính xuống “Bà cũng biết nhiều năm như vậy, Cung Dật trước sau muốn ở lại trong nước, bà không biết nguyên nhân sao?”
“Đó không phải bởi vì yêu đương sao? Công việc của Hân Di không phải đi khắp cả nước sao….” Bà nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Chẳng lẽ thằng nhóc này có tình mới?? Tôi không đánh gãy chân nó.”
“Không phải tình mới, là vẫn luôn không thay đổi.”
“Có ý gì?” Mẹ Nam nghi hoặc nhìn ông.
Ba Nam vỗ vỗ vai bà: “Aida.”
Bên kia Nam Cung Dật ném điện thoại xuống, đi tới toilet mở vòi sen ra tắm, tùy ý để nước làm ướt quần áo.
Nhắm mắt lại trong mắt tất cả đều là hình ảnh của cô, dáng vẻ cô cười, cô tức giận, tất cả đều là cô.
Buổi sáng hôm sau Nam Cung Dật đã bị tiếng đập cửa thật lớn đánh thức, vốn dĩ ngày hôm qua đã mất ngủ một đêm, tưởng hôm nay ngủ một giấc thật ngon nhưng người tính không bằng trời tính, tiếng đập cửa vẫn liên tiếp không ngừng, anh không thể nhịn được nữa xuống giường với cái đầu ổ gà đi mở cửa.