[Hoàn - Beta ] Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm - Ngân Bát - Chương 3: Tôi hôn không giỏi lắm, em dạy tôi đi
- Metruyen
- [Hoàn - Beta ] Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm - Ngân Bát
- Chương 3: Tôi hôn không giỏi lắm, em dạy tôi đi
Editor: Chang + Beta: Beo
Chỉ có một ngọn đèn được bật ở cửa ra vào, ánh đèn bao phủ xuống hai người họ, giống như vẽ ra một giới hạn vô hình.
Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng vẽ một vòng tròn cho Đường Tăng để ngăn cản yêu tinh ở bên ngoài đến gần, nhưng yêu tinh Tạ Linh Lăng lại ở trong vòng tròn ấy.
Đối với Tạ Linh Lăng mà nói, Vu Triều thật sự quá cao, cho dù anh đã cúi đầu nhưng cô vẫn không thể dễ dàng chạm vào anh. Huống chi, anh cũng không đủ để cô thần phục.
Đối với lời mời của Tạ Linh Lăng, Vu Triều mang theo có chút cố kỵ.
“Không dám sao?” Tạ Linh Lăng dùng hơi thở hỏi thăm, trong đó mang theo vương vấn một chút tiếc nuối, rõ ràng giữa hai bên cũng không có hành động vượt quá giới hạn, nhưng tim đập nhanh như trống, hô hấp cũng gấp gáp.
Vu Triều dứt khoát liếc mặt sang một bên, anh thật sự không dám nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Từ cô gái lột xác thành người phụ nữ trưởng thành, sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách, một nụ cười làm cho trái tim anh run rẩy. Giấc mơ thành sự thật trong tầm tay, nhưng có chút mơ hồ và bất an không rõ.
Tạ Linh Lăng cảm thấy phản ứng này của Vu Triều khá đáng yêu, cô biết anh không dám, còn cố ý trêu chọc anh: “Lúc ở cửa nhà ăn lá gan của anh không phải rất lớn à? “
Anh im lặng.
Cô tiếp tục buộc tội: “Đưa tôi về nhà?” “
Sau đó cô nói tiếp; “Đó là cách anh đối xử với tôi sao?”
Vu Triều nghiêng mặt, cúi đầu xuống, giống như một cậu bé làm sai.
Anh thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Tạ Linh Lăng cố ý hỏi: “Xin lỗi cái gì? “
“Tôi…”
Vu Triều không thể làm ngược lại ý định ban đầu của mình, đúng là anh có suy nghĩ xấu xa như vậy.
Sự ngây thơ thời niên thiếu đã phai nhạt từ lâu, khoảnh khắc này rõ ràng anh muốn biết chính xác mình muốn gì.
Đáng lẽ ra tối nay anh không thể đến họp lớp, nhưng anh biết cô sẽ đến nên đặc biệt xin nghỉ phép.
Một buổi tối, anh là tiêu điểm trong miệng người khác, nhưng sự chú ý của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người cô.
Yêu thầm có vị gì? Có lẽ cô sẽ không bao giờ để ý đến ánh mắt của anh, anh sẽ mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng người tính không bằng trời tính, thế nhưng cô gọi anh lại giống như là thời khắc ma pháp trong truyện cổ tích, anh theo bản năng muốn nắm chặt tia hy vọng mong manh kia
Lúc đầu Tạ Linh Lăng không nghĩ cô sẽ có cảm xúc như vậy, trong lúc nhất thời làm cho trái tim đóng băng của cô như thấy ngày xuân, sắp bị hòa tan.
Vì thế cô không nghĩ nhiều, kiễng mũi chân lên hôn một cái vào má Vu Triều.
Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt cương quyết của anh nổi lên một làn sóng đỏ bừng