Hoắc Tổng, Anh Tàn Ác Lắm!! - #4
Sáng hôm sau Hoắc Kiến Vũ và Triệu Tuệ An đi về . Cả hai bước lên xe đi được một đoạn thì anh bảo:
– Dừng xe!
– Thiếu gia có chuyện gì?
– Cô xuống xe – Hoắc Kiến Vũ nhìn Triệu Tuệ An nói.
– Dạ!? – cô mở cửa đi xuống.
Nhìn chiếc xe lăn bánh khuất xa , nước mắt cô rơi xuống , cuộc đời có phải quá bất công với cô rồi không.
Cô lê bước đi về biệt thự , lên phòng thay đồ rồi đi học .
– Tuệ An cậu bị sao vậy? – Y Nhung hỏi.
– Có gì đâu bình thường mà!
– Sao hôm qua không đi học , mắt cậu sao đỏ hoe vậy?
– À bụi bay vào mắt nên đỏ thôi!
– Có phải cậu có chuyện gì phải không , nói cho mình biết! – Y Nhung nắm bả vai cô nói.
– Không có , mình bị bụi vào mắt thật!
– Tuệ An có chuyện gì phải nói với mình được không ?
– Được! – Cô mỉm cười.
– Tuệ An , Y Nhung! Hai cậu sao không vào lớp , sắp trễ rồi! – Tống Minh Huy đi ra.
– Chúng ta vào thôi!
– Khoan! Sáu giờ tối nay chúng ta đi xem được không ? – Tống Minh Huy hỏi.
– Được đó Tuệ An , chúng ta cũng lâu quá không đi chơi rồi – Y Nhung vui vẻ nói.
– Mình không biết đi được không nữa ?
– Sợ chồng cậu không cho đi sao? Hay là rủ đi chung đi ?
– Thôi được rồi , vậy 6h mình tới – Cô gật đầu đồng ý.
Năm giờ. Tại biệt thự Vũ Viên , Triệu Tuệ An ngồi trong phòng lo lắng , không biết có nên đi hay không , Cô quyết định đi xuống hỏi quản gia:
– Bác?
– Thiếu phu nhân có chuyện gì sao ?
– À con muốn đi ra ngoài, khoảng 8h sẽ về được không bác?
– Thiếu phu nhân đi đâu để tôi gọi tài xế , trời tối sẽ rất nguy hiểm
– Dạ không cần đâu bạn con sẽ đến đón!
– Thiếu phu nhân như vậy sẽ tiện không ? hay là để tài xế nhà đưa người đi?
– Không sao! là Hoàng Y Nhung đại tiểu thư của Hoàng Gia , bạn thuở bé của con!
– Được!
Năm giờ bốn mươi phút. Hoàng Y Nhung theo địa chỉ mà Triệu Tuệ An đưa qua đón cô . Xe dừng trước biệt thự Vũ Viên , Hoàng Y Nhung lấy điện thoại gọi Triệu Tuệ An ra .
– Làm phiền cậu quá – Triệu Tuệ An lên xe rồi nói với Hoàng Y Nhung.
– Hazz có gì đâu , xe chạy chứ mình có chạy đâu , chú tài xe chúng ta đi thôi.
Xe dừng trước rạp xem phim , cả hai vui vẻ đi xuống thì nhìn thấy Tống Minh Huy.
– Mình đã mua vé rồi chúng ta vào thôi!