Hóa Ra Người Ở Nơi Này - Thanh Phong Ngữ - Chương 68
“Được rồi.” Giang Diệc Thành lạnh nhạt đáp: “Một người ở ngoài cảnh giới an toàn.”
“Được.”
Ninh Tư cúp điện thoại, thu lại nụ cười, tay nắm chặt điện thoại, do dự rất lâu mới bắt đầu run run ấn số gọi cho Lục Tâm, lại ngay khi vừa có tiếng “Tút….” đầu tiên đã vội vàng cúp máy.
Nhịp tim của Ninh Tư hiếm khi nào đập nhanh như lúc này, cho dù là khi đối mặt với Lục Cảnh Hành cũng chưa bao giờ như vậy. Không phải vì cô vừa mới hoảng sợ chạy trốn nên mới vậy mà bởi vì….. Cô không muốn nói cho Lục Tâm biết.
Chỉ cần Lục Tâm biến mất, chỉ cần Lục Tâm biến mất…..
Ninh Tư có thể liệt kê ra hàng trăm cái tốt khi mà Lục Tâm biến mất, việc lớn nhất chính là mọi người trong nhà sẽ lại coi cô như báu vật mà cưng chiều, và Lục Cảnh Hành…..cũng sẽ là của cô. Nếu cô và Lục Tâm đúng là chị em ruột thì ít nhất trên người cô cũng có phần nào đó có thể thu hút anh, miễn là Lục Tâm mất đi, cô sẽ có thể nhân cơ hội đó tiếp cận anh….
Ninh Tư chỉ cảm thấy ngực trái ngày càng co thắt dữ dội, tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác đó gần như đã nhấn chìm cô.
Cô quá chuyên tâm suy nghĩ đến nỗi khi điện thoại di động trong lòng bàn tay bất chợt vang lên, Ninh Tư đã bị giật mình, thất thanh kêu “A” một tiếng, điện thoại di động liền rơi xuống sàn xe.
Tài xế khó hiểu quay đầu nhìn cô: “Tiểu thư, cô sao vậy?”
“Không…. Không có gì.” Giọng nói có phần yếu ớt, Ninh Tư khom lưng nhặt điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình hiện tên Lục Tâm, tuy vẫn do dự, nhưng vẫn ấn nghe.
“Tư Tư, có chuyện gì vậy?” Lục Tâm vừa mới rồi không để ý điện thoại, nãy vừa nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ của Ninh Tư liền gọi lại.
“Không có việc gì đâu.” Ninh Tư cố gắng khiến cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, lại không giống với bình thường: “Vừa rồi không cẩn thận ấn nhầm thôi.”
Tuy cô ta đã gắng hết sức làm tâm trạng bình tĩnh trở lại nhưng Lục Tâm vẫn nghe ra một chút khác thường, nhíu mày hỏi: “Cô không sao đấy chứ?”
“Hả?” Ninh Tư sửng sốt: “Không…. Không sao.”
Sau đó liền thay đổi đề tài: “Đúng rồi, tối nay chị về nhà ăn cơm chứ?”
“Ừ, tối nay không có việc gì, về nhà một lát.” Hơn nửa tháng trước, khi cô từ đoạn đối thoại kia biết được thân thế của mình, mặc dù về tình cảm mà nói, tuy có phần khó mà tiếp nhận được nhưng cũng may là cô vẫn còn có thể kiềm chế được, vì tránh rút dây động rừng nên nửa tháng qua cô vẫn làm bộ như mình không biết gì, vẫn thường xuyên về ăn cơm như lúc trước, thỉnh thoảng cũng có ở lại một hai ngày.
Hôm nay, Trương Tịnh đã bị Lục Cảnh Hành bí mật đưa đi, nhưng tạm thời có lẽ sẽ chưa thể xét hỏi được điều gì. Sống cuộc sống sợ hãi, trốn tránh suốt 20 năm khiến thần trí của Trương Tịnh có phần mơ hồ. Mấy năm nay, được Giang Diệc Thành đặc biệt chăm sóc nên giờ dù có chết bà ta cũng khăng khăng nói không biết Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã. Hiện giờ, cách nhanh nhất là khiến Ninh Vịnh Tuấn, Ngô Văn Nhã và Trương Tịnh gặp mặt một lần, chắc sẽ tìm ra manh mối chứng minh ba người có quen biết rồi chụp ảnh lại. Nhưng quan trọng nhất là, trước khi có kết quả thì cô phải giữ chân được Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã.