Hóa Ra Người Ở Nơi Này - Thanh Phong Ngữ - Chương 35
Lục Tâm nghe thấy liền không vui, quệt miệng không đáp, nhìn như vẫn còn tức giận.
Cô quả thật chưa hề nguôi giận, tuy rằng vừa rồi bị Lục Cảnh Hành dụ dỗ mà bớt giận, nhưng khi tỉnh táo lại, nghĩ đến thái độ hai ngày trước của anh, biết rõ anh có lý do nhưng trong lòng vẫn khó chịu, có một ít vướng mắc.
Lục Cảnh Hành cũng nhìn ra vướng mắc trong lòng cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, sau đó chuyển xuống lưng cô, mềm giọng nói: “Được rồi, đừng giận nữa, anh cũng đã bị dày vò ba ngày rồi, coi như em cũng đã báo được đại thù.”
Lục Tâm vẫn quệt miệng, thấp giọng nói thầm: “Em vẫn cảm thấy em bị thiệt, không thể tùy tiện tha thứ cho anh được.” Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Lục Cảnh Hành cúi đầu hôn cô một cái, vòng tay ôm cô vào lòng cùng đi về phía trước, tự giác không nói chuyện trêu chọc cô, tránh nói sai lại khiến cô tức giận.
Lục Tâm không dễ tức giận, nhưng một khi thật sự tức giận sẽ không dễ nguôi giận, giống như bảy năm trước, giận một lần liền không liên lạc với anh bảy năm, nếu không phải anh chủ động trở về tìm cô, anh tin cả đời này cô cũng không đi tìm anh.
Lục Tâm cũng tạm thời trầm mặc, anh không nói chuyện nên cho dù Lục Tâm bực tức đầy mình cũng không phát tác được, chỉ quệt miệng đi theo anh đến nhà hàng ăn cơm.
Lục Cảnh Hành phụ trách gọi món, đều là những món cô thích ăn, còn tự mình đứng dậy đi bưng hai ly nước uống lại đây, khi đi ngang người cô thì đột nhiên dừng lại, cúi gập thắt lưng xuống bên cạnh cô, cũng không để ý xung quanh có nhiều người đang nhìn, một bàn tay nâng mặt của cô lên, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Lục Tâm.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay dịu dàng mơn trớn má cô, giọng nói đặc biệt ôn nhu: “Đừng giận nữa, mấy ngày vừa rồi là do anh không quan tâm đến cảm nhận của em. Nhìn em khó chịu, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, nhiều lần nhịn không được đã muốn nói cho em biết, anh không phải không để ý đến em. Nhưng mà thủ đoạn của Giang Diệc rất cao, hắn khôn khéo hơn Đỗ Nguyên rất nhiều, em lại còn quá non trẻ, ở trước mặt hắn rất dễ dàng lộ ra sơ hở.”
Lục Tâm phát hiện mình hoàn toàn không chống đỡ được sự ôn nhu chân thành của Lục Cảnh Hành, một tia không cam lòng cuối cùng đã tan biến trong sự ôn như của anh.
“Nhưng anh cũng không cần biểu hiện lạnh lùng như vậy.” Tuy là oán giận, nhưng đã không còn sự không cam lòng lúc trước.
“Là do anh không nắm chắc được.”
Mọi sai lầm anh đều nhận về mình, cho dù Lục Tâm có oán giận cũng không thể nói ra được, đành phải trừng mắt nhìn hắn.
Trong lòng Lục Cảnh Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô lần nữa, bàn tay thói quen sờ sờ đầu cô, lúc này mới yên tâm trở về chỗ ngồi của mình.
Lục Tâm hết giận, bây giờ mới có tâm tình nói đến chính sự.
Nàng từ trong túi xách lấy hình của Ninh Tư ra, ngón tay đặt hình lên mặt bàn đẩy qua cho Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đưa tay ra cầm lấy, cúi đầu nhìn, rất nhanh hiểu được ý của Lục Tâm: “Là cô gái đó?”.
Lục Tâm gật đầu: “Em vừa gặp cô ấy xong.”
Cô đem chuyện mấy ngày nay hẹn gặp Ninh Tư cùng cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người nói văn tắt cho Lục Cảnh Hành nghe.
Lục Cảnh Hành trầm ngâm một lát: “Có thể thấy thứ cô ấy nhặt được chính là thứ mà bên Đỗ Nguyên cực lực tìm kiếm. Có thể khiến bọn họ mạo hiểm đến như vậy, khẳng định bên trong chứa bằng chứng quan trọng hơn so với những gì cảnh sát thu thập được bao nhiêu năm nay. Mặc kệ có phải Ninh Tư đã ném nó vào thùng rác hay không, cô ấy vẫn nằm trong diện tình nghi, cần phải điều tra rõ ràng.”
Trong lòng Lục Tâm cũng tính như thế, bởi vậy buổi tối lại hẹn gặp Ninh Tư.
Mặc dù ban ngày đã nói rõ ràng mọi việc một lần, nhưng Ninh Tư lại không đến, dường như đối với việc Lục Tâm nói cô ấy có khả năng gặp họa sát thân không hề để trong lòng.
“Trữ tiểu thư, hy vọng cô không cho rằng tôi đang nói đùa. Từ sau khi bị nghi ngờ có liên quan đến vật kia, phòng tôi đã hai lần bị người ta đột nhập vào, một lần bị bắt cóc không thành, và còn có rất nhiều nguy hiểm khác đang rình rập tôi trong bóng tối, không phải mỗi lần tôi đều có thể may mắn trốn thoát như vậy, cô cũng sẽ không. Cô đừng nghĩ cô ở Singapore xa xôi thì những người đó không đến tìm cô. Bên này tôi càng im lặng thì bên đó cô càng nguy hiểm, hiện tại chúng tôi có bằng chứng mới đến tìm cô, bên kia cũng đã cho người âm thầm điều tra xem vật đó bị người nào lấy đi, nếu một khi bọn họ xác định được là ai, không chỉ cô, mà còn có người nhà của cô, bởi vì một hành động vô tâm của cô mà gặp chuyện ngoài ý muốn, hy vọng cô có thể nhìn thấy tính nghiêm trọng của chuyện này.”
Sau khi nhẫn nại nói lời này với Ninh Tư xong, Lục Tâm liền cúp điện thoại.
Thực tế mà nói, chuyện Ninh Tư không muốn hợp tác hoàn toàn có thể lý giải được, nhưng Lục Tâm không hiểu tại sao cô lại cảm thấy bất mãn với thái độ xem nhẹ mọi chuyện này của Ninh Tư, khi nói chuyện giọng nói cũng bất giác mang theo vài phần cảm xúc.
Không biết do Ninh Tư bị lời nói của Lục Tâm thuyết phục hay là do bản thân lo lắng quá mà mới sáng sớm hôm sau đã chủ động gọi điện thoại cho Lục Tâm, hẹn cô buổi trưa gặp nhau.
Lục Cảnh Hành cùng tới với Lục Tâm, khi đến quán cà phê mà Ninh Tư hẹn thì Ninh Tư vẫn chưa tới, hai người ngồi đợi một lát vẫn không thấy người đâu, đúng lúc đó Lục Cảnh Hành lại có một cuộc điện thoại quan trọng, đại khái là không muốn Lục Tâm biết nên anh đứng dậy, cúi đầu nói với Lục Tâm: “Anh đi nghe điện thoại một lát.”
Lục Tâm gật đầu, trong lòng cũng không cảm giác gì, dễ dàng hiểu được hành động của Lục Cảnh Hành, dù sao cũng là công việc đặc biệt, có một số việc cho dù là người thân nhất cũng không thể nói, huống chi nơi này còn là quán cà phê, xung quanh có rất nhiều người.
Lục Cảnh Hành liền cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe điện thoại, khi ra tới cửa thì đúng lúc đụng phải Ninh Tư đang vội vàng chạy tới.
Ninh Tư dường như rất vội vàng, dưới chân đi giày cao gót 12cm, vừa đi vừa cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong túi xách, không để ý trước mặt có người, nên liền đụng phải Lục Cảnh Hành đang đi tới.
Lục Cảnh Hành theo bản năng vội vàng lùi lại, không ngờ Ninh Tư “Phanh” một cái đụng đầu vào cửa ra vào xoay tròn bằng kính.
Cô bị đau mà lui về phía sau vài bước, lại không chú ý đến giày cao gót dưới chân, do lùi lại quá gấp nên gót giày bất ngờ bị gãy, cổ chân cũng theo đó trẹo qua một bên, cả người cô đứng không vững, thẳng tắp ngã lên người Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đang nghe điện thoại, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Ninh Tư liên tục nói xin lỗi, khi thấy rõ mặt của Lục Cảnh Hành thì ngẩn người ra.
Lục Cảnh Hành đã buông tay cô ra, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Ninh Tư ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hành, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cao giọng nói: “Tiên sinh, chờ một chút, chuyện này tôi còn chưa cảm ơn ngài.”
Nhưng không thấy Lục Cảnh Hành quay đầu, ngược lại đi thẳng ra ngoài.
Trên mặt Ninh Tư xẹt qua một tia ảm đạm, phẫn nộ mím môi, thu hồi tầm mắt lại, thử nhấc chân lên, một tia đau từ chỗ mắt cá chân phải bị trẹo truyền khắp người, đau đến nhe răng trợn mắt, không thể không vươn tay vịn lấy khung cửa thủy tinh.
Lục Tâm đúng lúc nhìn sang hướng cửa ra vào, thấy Ninh Tư vịn lấy khung cửa, vẻ mặt đau đớn, vội chạy qua giúp đỡ.
“Cô làm sao vậy?” Thấy Ninh Tư đang dựa vào cạnh cửa, Lục Tâm nhíu mày hỏi, đưa tay đỡ lấy cô ấy.
Ninh Tư một bên để cô đỡ, một bên nhíu mày nói: “Không cẩn thận bị trẹo chân.”
Lục Tâm liền cúi đầu nhìn mắt cá chân Ninh Tư: “Để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần, có chuyện gì nói nhanh lên, tôi không có thời gian.” Giọng nói mang theo một tia kiêu căng.
Lục Tâm đối với thái độ này của Ninh Tư nhíu chặt hai hàng lông mày, nhưng lại để ý tới vết thương ở chân của Ninh Tư, đỡ cô ấy vào chỗ ngồi, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Trữ tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể nhớ lại một chút, vật kia cô để ở chỗ nào.”
Ninh Tư nhấp một hớp cà phê để bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn Lục Tâm: “Lục tiểu thư, hôm nay tôi hẹn cô tới đây không phải để nói cho cô biết vật kia ở đâu, bởi vì tôi không có nghĩa vụ phải làm vậy, hơn nữa tôi cũng thật sự không nhớ rõ, tôi không muốn lãng phí thời gian vì những thứ vô vị. Còn những vấn đề cô nói, tôi đã cẩn thận suy nghĩ qua. Thứ nhất, những khả năng cô nghĩ đến không hẳn đã tồn tại. Thứ hai, những người đó tìm vật kia có thể là để tiêu hủy nó đi, nếu bọn họ phát hiện vật kia đã bị hủy trong tay tôi, tôi tin tưởng họ sẽ không gây phiền phức cho tôi.”
“Ninh……”
Ninh Tư đánh gãy lời cô nói: “Trước để tôi nói hết đã.”
“Lục tiểu thư, hôm nay tôi hẹn cô tới, là hy vọng chuyện này chấm dứt tại đây, hy vọng cô không đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Phía sau cô có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chuyện cô đến tìm tôi bọn họ không thể không biết, có nghĩa là, bọn họ có thể sẽ để mắt tới tôi, không phải bởi vì vật kia mà để mắt tới tôi, mà bởi vì hành vi của cô lúc này, cho nên tôi hy vọng mọi chuyện đến đây chấm dứt, mong cô không đến tìm tôi nữa. Thứ cô muốn nếu tôi nhớ ra sẽ nói cho cô biết, nhưng tôi không muốn dây dưa không rõ với cô.”
Lục Tâm im lặng nghe Ninh Tư nói hết, lời nói của Ninh Tư khiến cô rất bất ngờ, từ tấm hình chụp Ninh Tư, cho đến lần gặp mặt hôm qua, rồi hôm nay đã cho cô những cảm nhận hoàn toàn khác nhau, cô vốn cho rằng Ninh Tư chỉ là một thiên kim nhà giàu bình hoa di động, không ngờ tâm tư rất kín đáo, hơn nữa lại có tài ăn nói, phân tích suy luận đều rất tốt.