Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 366: Có tật giật mình.
– May mắn rằng ông là cha tôi. Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Nếu không phải là cha thì ông đã xong đời.
Thế nhưng lại để cho Đường Trọng hiếu kỳ chính là làm sao chom râu dai hắn và Bạch Tố đã quan hệ?
Nghe chân tường sao? Đương nhiên Đường Trọng biết rõ chom râu dài sẽ không làm loại chuyện này.
Nghĩ đến bộ dạng Bạch Tố sáng sớm rời giường đi ra ngoài, Đường Trọng hiểu rõ rôi.
Tuy chom râu dài không biết tâm lý đàn bà nhưng hắn quen thuộc thân thể đàn bà.
Bộ dáng giữa người đàn bà trước và sau khi quan hệ không thể gạt được chom râu dài.
Làm sao loại lời này nghe không được tự nhiên vậy?
– Ông quan tâm nhiều quá đấy. Đường Trọng nói.
Chom râu dài không nói thêm gì nữa, đi thẳng về nhà.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Ủng da trên chân hắn giẫm nát trong đống tuyết, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Đường Trọng giẫm chân vào dấu chân của hắn, lại phát ra tiếng vang rất dễ nghe.
Hai người đi, một dấu chân.
Đây là trò chơi ưa thích của Đường Trọng lúc còn rất nhỏ, cho tới bây giờ vẫn còn thích trò này.
Đem chân nhỏ của mình bỏ vào bên trong dấu chân lớn kia, điều này mang lại cho hắn cảm giác ôn hòa, an tâm.
Hắn chưa từng thừa nhận, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, nhưng quả thật hắn ỷ lại vào người đàn ông đã nuôi hắn từ nhỏ này, cũng là người hắn thân nhất trên cái thế giới này.
Lúc về đến nhà, Bạch Tố đã làm xong bữa sáng.
Súi cao. Đây là món đêm qua Đường Trọng nói muốn ăn, cho nên buổi sáng hôm nay Bạch Tố rời giường làm đấy.
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn ăn cơm, Bạch Tố cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, càng không biết cuộc trò chuyện trên đường vừa rồi của hai cha con.
– Hôm nay chúng tôi đi.
Đường Trọng nói. Trong lòng hắn không muốn nói ra những lời này một chút nào.
Nếu như hắn chỉ là một sinh viên, hắn hoàn toàn có thể ở nhà đến qua hết tết nguyên tiêu mới phải quay trở lại trường học.
Thế nhưng hắn còn là một ngôi sao.
Nếu như hắn mất tích trong thời gian quá dài, đoán chừng đám chó săn sẽ tìm tới chỗ này.
Đương nhiên đây cũng không phải là vấn đề.
Vấn đề chính thức là hắn bây giờ còn đang ở vào tình trạng cấm túc , không muốn bị truyền thông đưa chuyện này ra ánh sáng, gây liên lụy tới Giang Đào.
Nếu như vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con đường làm quan của hắn.
– Tốt. Chom râu dai nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng rồi lại nhìn chom râu dài, trong lòng cảm thấy rất áp lực.
Hai người đàn ông này đều chưa nói lời ly biệt, không có bất kỳ cảm xúc ly biệt nào, thế nhưng mà sao trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Con mắt khô khốc, mũi cay cay.
Muốn khóc.
– Hay là… Bạch Tố nói: – Ở lại đây thêm hai ngày?
Là một người trong nghề, cô càng biết rõ tết âm lịch đối với một người nghệ sĩ ý vị như thế nào, thế nhưng cô vẫn muốn để cho hai cha con bọn họ gặp nhau nhiều hơn vài ngày.
Trong dịp tết, không thể đoàn viên hai ngày.
– Không cần. Chom râu dài nói. – Đi.
Đường Trọng cười.
Bạch Tố vẫn là không biết cha con bọn hắn.
Hắn nói phải đi, chứng minh hắn phải có lý do đi.
Chom râu dai lại để cho hắn đi, chứng minh hắn hiểu được nỗi khổ tâm của Đường Trọng.
Cha con bọn hắn vốn là không cần nhiều lời giải thích như vậy, rất nhiều lời nói kỳ thật đều là dư thừa đấy.
Sau bữa sáng, Đường Trọng cùng Bạch Tố bắt đầu thu dọn hành lý.
Bây giờ vẫn còn sớm, bầu trời vẫn tối đen, đường núi vẫn còn kết bằng, bọn họ phải xuất phát trước giữa trưa bởi nếu xuất phát chậm hơn, có khả năng băng sẽ hòa tan, đường đi lầy lội, rất khó đi.
– Đi đây.
Đường Trọng liếc nhìn chom râu dai rồi mang theo lương hòm đi ra ngoài.
– Cám ơn ông khoản đãi. Chúng tôi đi đây, ông hãy giữ sức khỏe. Bạch Tố mang theo lương hàm của mình nói với chòm râu dài.
Chom râu dai nhìn cô một cái thật sâu, nhẹ gật đầu.
Bạch Tố cảm thấy cái nhìn của chom râu dại này thâm ý sâu sắc nhưng lại không biết rốt cuộc là có ý tứ gì.
Cô cười cười rồi mang theo lương hòm đi theo sau lưng Đường Trọng xuống làu.
Đợi đến lúc bóng dáng hai người biến mất tại cửa ra vào, chom râu dai mới vừa rồi còn làm vẻ mặt bình tĩnh, làm bộ cái gì cũng không để ý, bây giờ lại rất nhanh chóng lên đến cửa sổ nhìn xuống dưới.
Nhìn Đường Trọng mở khóa xe, nhìn Đường Trọng mở rương phía sau, nhìn Đường Trọng bỏ hành lý vào, nhìn Đường Trọng kéo cửa phòng điều khiển xe, nhìn Đường Trọng lên xe, nhìn xe phát động, nhìn xe chạy nhanh ra cửa chính rồi biến mất không thấy gì nữa.
– Cha của cậu đang đứng ở cửa sổ nhìn cậu.
Bạch Tố nhỏ giọng nhắc nhở. Cô phát hiện từ đầu đến cuối, Đường Trọng đều chuyên tâm làm chuyện của mình, không quay đầu nhìn lại.
– Tôi biết rõ. Đường Trọng nói.
Bởi vì Đường Trọng đánh người cho nên sự kiện lễ trao giải vẫn vô cùng náo nhiệt.
Fans hâm mộ của Chung Minh Vũ ở trên internet đã phát động ra cái gọi là
huyết chiến”, nói muốn tổ chức mười vạn đại quân phát nổ Đường Trọng Post Bar, muốn rửa sạch ngành giải trí, nói phải đuổi con sâu làm rầu nồi canh Đường Trọng ra khỏi ngành.
Đường Trọng sau khi biết rõ cái tin tức này khẩn trương cực kỳ, sợ bọn hắn cũng tiêu diệt cả Baidu. Kết quả là sau khi bọn hắn bạn một ngày vào mấy cuộc điện thoại và vào internet, Post Bar vẫn là Post Bar, Đường Trọng vẫn là Đường Trọng, không có bất kỳ chuyện gì thay đổi.
Điều này khiến cho Đường Trọng cảm thấy có chút khó hiểu.
Không phải nói huyết chiến sao? Huyết ở đâu? Chiến ở đâu?
Cảnh báo được giải trừ, Đường Trọng cũng thở dài một hơi. Để ăn mừng bản thân mình còn sống, hắn đẩy ngã Bạch Tố ra, vui vẻ vài hồi cùng cô.
Trong lòng Đường Trọng, hắn và Bạch Tố chiến đấu mới được gọi là huyết chiến.
Sau khi xong việc, Bạch Tố dùng một cước đá Đường Trọng văng ra, dùng thảm bọc lấy thân thể của mình, nói:
– Đây là âm mưu.
– Âm mưu gì? Đường Trọng có chút mệt mỏi, cũng lười nói chuyện rồi.
– Cậu động não đi. Bạch Tổ nói. – Lúc cậu không ở Minh Châu, gió êm sóng lặng. Cậu vừa mới trở về, lúc này lại xảy ra chuyện lớn, vậy là đã xảy ra chuyện gì? Hiển nhiên là có người nhìn chằm chằm vào chúng ta. Có người có thể nắm giữ hành tung của chúng ta.
– Vậy thì sao? Đường Trọng hỏi lại. – Bọn hắn đánh tôi thì tôi “đánh” cố, cũng không thiệt thòi gì.
Bạch Tố chăm chú ngẫm lại, cảm thấy lời nói của Đường Trọng cũng không phải là không có lý.
Cô thích thú buông thả phòng bị, toàn tâm hưởng thụ thế giới hai người.
Lúc Đường Trọng đang ở trong phòng đọc sách, Bạch Tố chạy vọt vào.
– Có chuyện gì vậy? Đường Trọng hỏi.
– Hồi Âm cùng Bản Bán sắp trở về rồi. Bạch Tố sốt ruột nói. – Mau dọn dẹp phòng một chút.
– Trở về thì trở về, sao cô phải khẩn trương? Đường Trọng không hiểu hỏi lại.
– Đương nhiên là phải khẩn trương. Nếu để cho hai người bọn họ biết rõ quan hệ của chúng ta thì phải làm sao? Tranh thủ thời gian bắt đầu thu dọn phòng khách, tôi lên thu dọn các gian phòng trên lầu. Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu, không cho cậu
nói ra quan hệ giữa chúng ta, không cho phép làm bất kỳ động tác thân mật nào với tôi, phải để các cô ấy thấy giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nói xong cô chạy nhanh lên trên lầu.
– Người phụ nữ này. Đường Trọng lắc đầu cười khổ.
Trên bàn cơm, Trương Hách Bàn nhìn Đường Trọng lại nhìn Bạch Tố, cười hì hì nói: – Dạ Bạch, nghe nói dịp tết này dì đi theo hắn lên núi chơi đúng không?
– Đúng vậy. Vẻ mặt Bạch Tố vui vẻ trả lời, không luống cuống chút nào. – Lên núi rất vui. Trên núi có thật nhiều động vật, có con thỏ, gà rừng, còn có con báo và đủ loại hoa quả, đủ loại động vật nhỏ. Tôi đã nói với Đường Trọng rằng tết sang năm chúng ta sẽ cùng đi tới đó.
– Chúng tôi đi theo hai người có thuận tiện không? Trương Hách Bản hỏi.
– Dĩ nhiên là thuận tiện. Bạch Tố biết mình đang bị trêu đùa. Cô cầm chiếc đũa gõ vào bên trên ót của Trương Hách Bản, nói:
– Nha đầu này, đang suy nghĩ gì đấy? Quan hệ thuần khiết cũng bị cháu hiểu sai rồi. Cháu nhìn xem Hồi Âm có nghĩ ngợi lung tung không? Khó trách có người nói trong mắt người dạng gì thì sẽ thấy thế giới dạng đó. Người có tư tưởng đầy tà ác trong đầu giống như cháu, xem quan hệ của tất cả mọi người không bình thường.
– Hắc hắc. Dì Bạch, sao dì lại kích động như vậy? Cháu nói một câu, dì phản bác hơn mười câu.
Con mắt Trương Hách Bản trở nên sáng hơn. – Cái này là có tật giật mình sao?
– Ai có tật hả?
Bạch Tố phản kích nói. Bất luận như thế nào thì cô cũng không thể để Trương
Hách Bản phát hiện cô cùng Đường Trọng có gian tình.
– Hai người đều không cho tôi đi về nhà đón tết cùng, chỉ có Đường Trọng chứa chấp tôi, cháu còn có ý kiến hà? Nghĩ cái gì thế?
– Chị Hồi m, chị nhìn xem có phải dì Bạch có tật giật mình không? Trương Hách Bàn bắt đầu tìm kiếm ngoại viện.
Lâm Hồi m ngẩng đầu nhìn Bạch Tố, nói: – Không phải.
– Sao? Chị Hồi m, sao chị lại đứng về phía bọn họ vậy? Uổng công em tin tưởng chị như vậy. Chuyện rõ ràng như thế mà chị cũng không nhìn ra sao? Trương Hách Bản cảm thấy bị tổn thương, hổn hển nói.
Lâm Hồi m liếc nhìn Đường Trọng, nói: – Là hắn.
Đường Trọng im lặng, im lặng mà cũng bị trúng đạn sao?
Là ngôi sao, thời gian cá nhân là cực nhỏ đấy.
Lâm Hồi m cùng Trương Hách Bản trở về, ba thành viên ban nhạc Hồ Điệp đã đủ. Bạch Tổ mang các cô tham gia mấy hoạt động chúc tết cùng các tiết mục phỏng vấn, tham gia mấy buổi phát ngôn, còn chụp hình cho một quảng cáo.
Không thể không nói, thật sự hiện tại ban nhạc Hồ Điệp đang rất nổi bật.
Không nói về chuyện đạt được giải thưởng lớn tại lễ trao giải âm nhạc Phong Vân, chỉ cần Đường Trọng đồng ý là hắn có thể trở thành một trong bộ 4 nhân vật nam chính trong phim Hắc Hiệp của Ngô Sâm Lâm. Tất cả mọi người biết rõ, chỉ cần là cá nhân, là đàn ông, sau khi hắn quay hết bộ phim điện ảnh này, hắn có thể nhảy lên trở thành siêu sao quốc tế.
Bởi vì phim của Ngô Sâm Lâm không chỉ được người trong nước ưa thích mà cả người nước ngoài cũng ưa thích. Hắn là một trong ít người có thể mang sản phẩm điện ảnh trong nước xông vào Hollywood, hơn nữa lại để cho những người ngoại quốc kia cam tâm đối đãi như đạo diễn lớn.
Hiện tại tìm hắn hợp tác, có thể dễ dàng sắp xếp được thời gian, cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền tài. Nếu đợi đến lúc hắn thật sự biểu diễn Hắc Hiệp, đợi đến lúc hắn dương danh trong, ngoài nước, lúc đó tìm hắn hợp tác sẽ hao phí thêm nhiều tài chính.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ vi tai ương. Những thương nhân này đều rất thông minh.
Đương nhiên, công ty Hoa Thanh cũng không ngốc. Tuy Đường Trọng chưa chính thức ký kết tham gia vào bộ phim Hắc Hiệp của đạo diễn lớn Ngô Sâm Lâm nhưng bọn hắn cũng tăng phí Đường Trọng phát ngôn gấp ba.
Hoa tươi luôn cùng đi với nước bọt.
Tại thời điểm ban nhạc Hồ Điệp xuôi gió xuôi nước, Đường Trọng lại lâm vào nước xoáy dư luận một lần nữa.
A, không thể nói như vậy bởi vì hắn một mực không đứng lên từ bên trong xoáy nước.